Xà Vương Quấn Thân: Bà Xã, Sinh Quả Trứng!

Lạc Lê nói xong, xoa máu ở khóe môi, dáng người cao ngất, từng bước đi đến chiếc xe việt dã ở bên cạnh.

Yêu Nghiệt hoàn hồn, “Trả lại tôi? Có ý gì?”

“Vừa nãy tôi không nên cản trở anh nói ra tình hình thực tế. Tôi biết tôi làm như vậy rất đê tiện, nhưng anh suy nghĩ kỹ một chút đi, khi cô ấy ở cùng với anh, đã từng có ngày nào được sống cuộc sống yên ổn không?”

Yêu Nghiệt ngẩn ra.


Đúng vậy, từ lúc hắn dẫn cô rời khỏi núi Đạo Vương, cô chưa từng có một ngày nào được sống cuộc sống yên ổn cả. Kim San, Lý Thúy Vân, Lạc Thi Nhã còn có Cơ Yêu Nguyệt. Liên tục bị kê đơn, thiếu chút nữa trứng cũng bị mất đi, ngay cả chính cô ấy cũng… Lạc Lê nói không sai, hắn chỉ mang đến nguy hiểm cho cô mà thôi!

Thấy Yêu Nghiệt không nói lời nào, Lạc Lê tiếp tục, “Anh đừng tưởng rằng anh yêu cô ấy thì có thể giúp cô ấy quyết định tất cả. Phải biết rằng, không có anh, cô ấy vẫn luôn có thể sống rất tốt! Là anh tước đoạt quyền lợi cao ngạo mạnh mẽ của cô ấy, tước đoạt vốn liếng không cần kiêng kỵ của cô ấy! Bởi vì anh mà cô ấy không còn là đạo sĩ bắt yêu Cửu Anh xinh đẹp thiên hạ của núi Đạo Vương, cô ấy cần thích ứng với anh, thích ứng với tất cả những thứ mà anh cho. Nhưng anh lại cho cô ấy cái gì? Mẹ kế và em kế ác độc, còn có một đống việc vặt vãnh, có cái nào không nguy hiểm không? Anh cho là anh ở bên cạnh cô ấy bảo vệ cô ấy thì rất vĩ đại sao? Cô ấy có thể lưu lạc tới hoàn cảnh ngày hôm nay, đều là do anh!”

Thân thể Yêu Nghiệt lung lay một chút, “Không… không phải như thế.”

Hắn chẳng qua chỉ muốn ở cùng với cô.

“Không phải như vậy? Không phải loại nào chứ? Là anh không hại cô ấy, hay là không thiết kế cô ấy?”

“Tôi...”

“Anh muốn cho cô ấy tất cả mà cô ấy muốn. Nhưng cô ấy thích bắt yêu, thích độ ma, bây giờ cô ấy có thể không? Cô ấy có thể không hả? Cướp đoạt tất cả những gì cô ấy có, rồi lại để cho cô ấy đi qua lấy lòng anh để lấy lại được. Thứ cho tôi ngu ngốc, không hiểu được tình yêu của vị thần các người.”


Lạc Lê nói hết tất cả, sải bước đi tới trước xe việt dã, mở cửa lên xe lái ra ngoài, lúc đi ngang qua Yêu Nghiệt thì bỏ lại câu nói sau cùng.

“Anh là con trai của Đông Hải, là Yêu Đô Chí Tôn. Tôi không đánh lại anh, đó là sự thật. Nhưng mà cô ấy rời khỏi anh còn an toàn hơn nhiều so với ở bên cạnh anh. Cửu điện hạ, tôi nói đúng không?”

Yêu Nghiệt sững sờ, từ đầu đến cuối không thể phản bác lại một câu nào. Lúc xe việt dã lái ra khỏi nhà để xe dưới hầm, trong con mắt hắn bị bụi bặm bay vào mắt, thô ráp, làm mắt hắn đau rát.

Những thứ này có phải là ý nghĩ trong lòng vợ không? Hắn cho rằng tất cả những thứ hắn làm đều là vì tốt cho vợ, nhưng ở trong lòng của vợ, hắn cũng là cái người đã tước đoạt mọi thứ của cô, đúng không? Thảo nào vợ không chịu nghe hắn giải thích, thảo nào vợ muốn để cho hắn cút.


Nhưng hắn chỉ muốn cùng với cô thôi...

Hắn không cam lòng khi không được xuất hiện cùng với cô nữa, không muốn cam chịu số phận. Cho nên hắn mang cô ra khỏi núi Đạo Vương, muốn đối xử thật tốt với cô, bảo vệ cô, nối tiếp duyên phận kiếp trước. Hắn muốn ở cùng cô, cho cô tất cả những gì cô muốn. Nhưng kết quả là hắn lại quên mất một việc___ Long Vương vì để cho cô rời khỏi hắn mà cho số mệnh kiếp này của cô đều là thuận buồm xuôi gió, tất cả những gì cô muốn cũng đã sớm chiếm được toàn bộ. Nhưng hắn lại cố chấp giữ vững ý kiến của mình, tước đoạt tất cả vốn là của cô.

Lạc Lê nói không sai, nếu suy nghĩ về cách làm của hắn thì quả thật là hèn hạ khiến cho người khác giận sôi. Tước đoạt tất cả những gì cô có, biến cô trở thành người nhỏ yếu, cho nên hắn mới có cơ hội đến gần cô, bảo vệ cô. Hắn giống như một nguồn sức mạnh vây quanh cô, tùy thời tùy lúc giúp đỡ cô. Nhưng mà hắn lại quên mất hắn giúp cô là điều nên làm. Bởi vì nếu như không phải là hắn tước đoạt tất cả của cô, thì cô căn bản cũng sẽ không lưu lạc đến nước này.

Là hắn sai rồi, từ khi vừa mới bắt đầu đã sai rồi!


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui