Xà Vương Quấn Thân: Bà Xã, Sinh Quả Trứng!

“Tiến sĩ Bạch à?” Lạc Lê nhướn mày, “Cậu nói đến Bạch Linh hả?”

Trương Khải Bình gật đầu, lúc này mới phát hiện phía sau mình còn có một người đang đứng. Nhìn lại thì cực độ khủng khiếp, lại là Thiếu soái quân đoàn!

“Thiếu… Thiếu soái? Đã trễ thế này sao ngài lại ở đây?”

“Tiểu Bạch là ai?”

Lạc Lê lấy điện thoại quân dụng ra, một bên bấm số điện thoại một bên hỏi Trương Khải Bình.

Trương Khải Bình cuống quít nói, “Tiểu Bạch là bốn con ma, bọn họ là ma tốt, ngoại trừ… ngoại trừ... Nói chung tiến sĩ Bạch không thể bắt bọn họ đi. Bọn họ chưa từng làm chuyện xấu gì đâu!”


“Alo? Hôm nay cô bắt được bốn con ma tốt ở Cục cảnh sát Đế Đô đúng không?”

Bạch Linh ở đầu điện thoại bên kia hình như rất kinh ngạc, “Thiếu soái? Làm sao mà ngài biết được?”

Lạc Lê không nhịn được, “Cô không cần biết làm sao mà tôi biết được, thả bọn họ ra, ngay lập tức.”

“Vì sao? Bọn họ không phải là ác ma nhưng mà lại hút tinh khí của con người!”

“Không có vì sao, thi hành mệnh lệnh!”

Nghe được một tiếng vâng yếu ớt từ đầu điện thoại bên kia, Lạc Lê cúp điện thoại, “Tôi đã để cho cô ta thả người rồi, cậu không còn chuyện gì ở nơi này nữa rồi.”

Trương Khải Bình ồ một tiếng, nhưng mà vẫn chưa đi.

Lạc Lê nhíu mày, “Tôi có lời muốn nói với Đậu Nhi, cậu còn chuyện gì khác à?”

“Tôi… tôi đợi Tiểu Bạch trở về mới có thể đi. Nhỡ… nhỡ đâu ngài gạt tôi thì sao? Tôi đợi Tiểu Bạch trở về mới đi!”

Trương Khải Bình nói không đi thì sẽ không đi, tự giác đi đến ghế sô pha ngồi xuống, còn vẫy tay nói, “Hai người cứ nói chuyện của hai người đi, coi như tôi không tồn tại. Tôi rất có đạo đức nghề nghiệp, cho dù nghe được cái gì không nên nghe, cũng sẽ không đi nói loạn ra bên ngoài.”


Nhưng mà cho dù anh ta nói như vậy, Lạc Lê cũng sẽ không mở miệng ok. Ở trong lòng hắn, chuyện Đậu Nhi sinh trứng càng ít người biết càng tốt. Tuy rằng hắn không ngại, nhưng không đảm bảo người khác biết sẽ dùng ánh mắt gì nhìn cô ấy. Cho nên Lạc Lê không nói gì, lúc hai phút trôi qua thì nhìn đồng hồ đeo tay một cái, lại gọi điện thoại cho Bạch Linh, “Tôi để cho cô thả cô ta, cô thả chưa?”

Bạch Linh rất uất ức, “… Thả rồi, thả rồi!”

Sau đó điện thoại của cô ta lập tức lại bị cắt đứt.

Tiếp đó Lạc Lê trực tiếp thu điện thoại di động lại, đợi trong chốc lát, bốn con Tiểu Bạch như đang chạy trốn chạy trở về. Trở về một cái thì lập tức nhào vào trong lòng Trương Khải Bình, vừa khóc vừa nói, “Chồng à, thiếu chút nữa là em sẽ không còn được gặp lại anh nữa.”

Ánh mắt Lạc Lê ý bảo anh ta đi ra ngoài, Trương Khải Bình vỗ lưng của bốn cô gái xinh đẹp, “Không sao không sao, đừng sợ, về nhà trước.”

Sau đó lập tức mang bốn cô vợ ma như hoa như ngọc, chạy khỏi chỗ này. Phòng 912 có sát khí, nếu như không phải là vì Tiểu Bạch, anh ta đã sớm chạy luôn rồi!


Hai vị này đều không hiền lành mà. Một là người đứng đầu quân đoàn Đế Đô, lão đại nói một không hai của Cục bắt yêu, địa vị quyền lực tất nhiên không cần nhiều lời. Người kia có thân phận thần bí, tuy rằng vẫn cư xử như một tên mặt trắng nhỏ ăn bám chơi bời lêu lổng, nhưng có thể làm người ủy thác của Tụ Bảo Bồn thì có thể là người thường sao?

Tia sét trong không khí đánh lửa bùm bùm, nếu như không phải cô Kim ở đó, chỉ sợ đã sớm đánh nhau rồi! Lúc trước kiên trì đợi cũng là vì Tiểu Bạch, bây giờ Tiểu Bạch đã trở về, anh ta còn ở lại chỗ này để làm bia đỡ đạn hay sao? Đương nhiên không được, phải chạy đi luôn đó được không?

Nhưng mà, Thiếu soái và ngài Cửu đấu với nhau thì không biết ai thua ai thắng nhỉ?

Có điều Trương Khải Bình hiếu kỳ cũng vô dụng, đừng nói anh ta không nghe được, cho dù là Tiểu Bạch cũng không được!

Yêu Nghiệt bóp méo không gian, nói trước, “Nói đi, tìm vợ tôi có chuyện gì?”

Lạc Lê cười nhạt, ông nói gà bà nói vịt đáp, “Đậu Nhi, hung thủ hại em đã tìm được rồi.”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui