Sư thúc và sư thúc công đi rồi, Trường Sinh cũng không tỉnh lại ngay được, tên ngốc vò đầu, quyết định cũng theo. Nhưng mà cậu mới vừa đi một hai bước, thì phía sau lại có một người theo kịp.
Là Sở Minh Hiên, từ đầu đến giờ cậu ta cũng chưa nói được một lời, ngoại trừ thỉnh thoảng dùng ánh mắt nhìn Đậu Đậu, còn lại thì không nói gì. Cậu ta có rất nhiều lời muốn nói với Đậu Đậu, nhưng cậu ta không thể. Hình tượng của cậu ta ở trong lòng Đậu Đậu đã hoàn toàn bị sụp đổ rồi, tùy tiện mở miệng sẽ chỉ làm cho cô chán ghét thêm mà thôi.
Nhưng bây giờ cậu ta thấy tên ngốc, đột nhiên như thấy được hy vọng.
Lúc trước chú Tư đã từng hỏi cậu ta, cậu ta thích Kim Đậu Đậu, có hiểu cô, biết cô là hạng người gì không? Cho dù muốn biết, thì cô sẽ cho cậu ta cơ hội đi tìm hiểu cô sao?
Đáp án đương nhiên là không. Nhưng không phải là còn có Diệp Tinh Trạch sao. Cậu ta là sư điệt của cô, đối với cô cũng phải hiểu chút nhỉ?
Cho nên tên ngốc đi được một hai bước thì lại bị Sở Minh Hiên gọi lại, Sở Minh Hiên vỗ vai của cậu ta, không khác gì trước đây cả.
Nhưng tên ngốc cũng biết, Sở Minh Hiên đã khác rồi.
Về phần không giống ở chỗ nào, thì thứ lỗi cho cậu ngốc, không nói rõ được. Nhưng cậu có thể khẳng định là Minh Hiên bây giờ không phải là loại người như cậu.
Khụ, không đúng không đúng, Minh Hiên vốn không phải là loại người như cậu. Cũng không đúng, ai nha, dù sao cậu cũng không nói rõ được, cậu chỉ cảm thấy Minh Hiên có chút khác thôi.
Nhưng mà có lẽ chỉ do cậu suy nghĩ nhiều.
Không đợi tên ngốc nghĩ rõ nguyên nhân trong này, Sở Minh Hiên đã mở miệng, cậu ta nói, “Uống một chén, tâm sự chút đi.”
Tên ngốc do dự một chút, “Nhưng mà… tớ còn muốn hỏi sư thúc…”
“Ngày mai hỏi lại đi, đã lâu rồi chúng ta không uống rượu với nhau.”
Tên ngốc nghĩ cũng phải, vì vậy lập tức gật đầu đồng ý, “Đi, đi thôi, dù sao bây giờ sư thúc có sư thúc công đi cùng rồi, cũng không rảnh để ý tới tớ.”
Sở Minh Hiên nghe tên ngốc nói như vậy, cánh tay đắp trên vai cậu của cậu ta hơi cứng đờ, “Bọn họ... ở cùng một chỗ đã lâu rồi à?”
“Ừ, rất lâu rồi.”
Tên ngốc gật đầu, sau đó lập tức ném xoắn xuýt lúc trước ra sau đầu, “Không phải bảo là tìm tớ uống rượu sao? Đi, ngày hôm nay tớ bị đại thần ép làm hai bộ đề số học. Hai bộ đó! Không làm xong thì không cho tớ đến đây. Haiz, còn anh tớ cũng thế nữa, vừa nãy xảy ra chuyện lớn như vậy, lại không tìm thấy người đâu!”
Khóe miệng Sở Minh Hiên giật một cái, “Cho nên?”
“Cho nên tớ lại nhận nhiệm vụ lúc lâm nguy thôi. Haiz, thật đáng sợ, phải đi uống chút rượu để an ủi.”
Sở Minh Hiên nhếch môi, nghĩ thầm, rót hai ly xuống bụng, say rượu thì cậu ta sẽ bắt đầu nói thật.
Nhưng mà Sở Minh Hiên nghĩ như vậy thì sai rồi. Miệng tên ngốc thì rộng thật đấy, uống nhiều rồi cũng thích nói, nhưng mà cái gì nên nói cái gì không nên nói thì vẫn biết. Dù sao cậu cũng là đệ tử của núi Đạo Vương, lúc vào núi, sư tổ đã tự mình hạ thận ngôn chú cho cậu. Đừng nói rót hai ly, cho dù là chuốc say đến choáng váng, nhắc tới các từ như sư thúc, sư bá, sư tổ của núi Đạo Vương thì vĩnh viễn chỉ có hai chữ: không biết.
Chuốc say để hỏi, còn không bằng hỏi lúc tỉnh đi! Lúc tỉnh còn có thể lỡ miệng nói ra vài lời, nhưng lúc say thì sẽ chả hỏi ra được cái gì nữa đâu!
Cho nên Sở Minh Hiên nghe tên ngốc càu nhàu hơn nửa đêm, đợi đến lúc cậu rốt cục chóng mặt ngay cả mấy ngón tay cũng không đếm hết thì hỏi ra trọng điểm, lấy được cũng chỉ có hai chữ: không biết.
Cậu ta hỏi, “Tinh Trạch, tiểu sư thúc của cậu rất thích con Xà yêu kia à?”
Tên ngốc ợ rượu, “Không, không...”
Sở Minh Hiên mừng thầm, “Không thích à?”
“Không, không biết!”
Sắc mặt của Sở Minh Hiên khó coi, nhưng vẫn không từ bỏ, tiếp tục hỏi, “Vậy tiểu sư thúc của cậu thích dạng đàn ông như thế nào vậy?”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...