Nếu như không bị ép làm bài tập số học thì có lẽ cuộc sống sẽ rất hoàn hảo. Tất nhiên, những lời này tên ngốc tuyệt đối sẽ không nói ra khỏi miệng. Khó khăn lắm sư thúc mới dựa vào tài ăn nói tác động đến Trường Sinh một chút, cậu không thể để rơi dây xích giữa lúc mấu chốt được.
Vì vậy tên ngốc khẳng định, “Không khổ! Thật sự không khổ! Không tin cậu hỏi bọn họ đi.”
Sau khi tên ngốc tỏ thái độ, Sở Minh Hiên cũng rất nhanh nói không khổ. Ngoại trừ chú Tư Sở, còn lại các trưởng bối cũng đều lắc đầu, “Không khổ.”
Sau đó tên ngốc suy nghĩ một chút, nghĩ còn chưa đủ lại bổ sung, “Trường Sinh, cậu là con trai của dì Sở, kiếp này đừng nói là cậu không khổ, quả thật phải nói là thuận buồm xuôi gió đó.”
Đậu Đậu rất hài lòng - không hổ là sư điệt nhà cô, vừa biết nói chuyện lại còn nói trúng trọng điểm. Vì vậy cô khen ngợi nhìn Diệp Tinh Trạch, vỗ vai Trường Sinh, từ chất vấn đổi thành lời nói thấm thía, “Cậu xem, bọn họ đều nói không khổ. Hơn nữa cậu nghe được Tinh Trạch nói cái gì rồi chứ? Kiếp này cậu sẽ không giống với trước đây. Cậu sẽ được bug!”
Khóe miệng Cố Trường Sinh giật một cái, “Bug là có ý gì?”
“Khụ, có lẽ là… ý là không làm cái gì thì cũng đã là người thắng cuộc.”
“Ồ.”
“Thế nào? Qua thôn này thì coi như không còn nhà trọ nữa đâu. Hiếm khi đầu thai vào được nhà tốt, không bằng ở lại hiếu kính cha mẹ đi.”
Cố Trường Sinh có chút động lòng, “Nhưng mà… tôi là Phật Đà, tôi…”
“Thì cậu đừng là Phật nữa, dù sao Phật yêu chúng sinh, cậu từ phật biến thành chúng sinh, phạm một lỗi cũng không sao đâu, chờ qua kiếp này, quay về bỏ đao thành Phật, Phật tổ nhà cậu nhất định sẽ tha thứ cho cậu mà!”
“Nhưng mà linh trí của tôi đã mở rồi, tôi không thể biết rõ còn cố phạm, nói như vậy…”
“Cậu không thể tiếp tục phong ấn được sao? Dù sao người mà Cố gia muốn là Cố Trường Sinh chứ không phải là cái vị Phật Đà chuyển thế như cậu đâu.”
Cậu á? Ai hiếm lạ chứ! Chúng tôi muốn một Cố Trường Sinh chưa mở ra linh trí kìa! Phong ấn linh trí chẳng khác nào phong ấn cậu! Cậu nhiều lắm cũng chỉ là một linh trí mà thôi!
Dư thừa!
Đậu Đậu nghĩ tới đây, tiếp tục khuyến khích, “Cậu xuống đây là để thể nghiệm khó khăn nhân gian mà? Nếu như cậu xuống được một vài ngày rồi lại chạy đến miếu hòa thượng, vậy cậu còn thể nghiệm được khó khăn của một người sao? Cậu nói xem có đúng không?”
Trường Sinh gật đầu, “Đúng.”
“Vậy… phong ấn linh trí nha!”
Trường Sinh nhíu mày, còn muốn nói cái gì nữa, Đậu Đậu lại mạnh mẽ cắt đứt, dùng phép khích tướng, “Coi như không phong ấn cũng không sao, dù sao người tổn thất cũng là cậu mà thôi. Qua thôn này nha, vĩnh viễn cậu cũng không biết sự sảng khoái chân chính của đời người là cái dạng gì. Cậu chính là không ăn được nho thì nói nho còn xanh!”
Thấy Trường Sinh có vẻ động lòng, Đậu Đậu buồn bực xua tay, “Quên đi, cậu đi phổ độ chúng sinh đi, đi đi, đi ngay bây giờ đi!”
“Đừng, tôi phong ấn!”
Trên mặt Đậu Đậu không biến sắc, nhưng trong lòng lại nghĩ, xem ra chấp niệm về thất bại trong lòng của vị Phật Đà này rất sâu nha, bị tí kích thích thì lập tức mắc câu.
Hai tay Trường Sinh tạo thành chữ thập rồi quay về phương tây bái một cái, dáng vẻ thành kính nói, “Phật tổ, đệ tử thấy vị nữ thí chủ này nói có lý. Đã vào hồng trần rồi thì nên lấy lại thất tình lục dục một lần nữa. Chờ đến lúc đệ tử trở về, nhất định sẽ tự mình đi thỉnh tội với người. Phật yêu chúng sinh, nhất định cũng sẽ tha thứ cho đệ tử. A di đà Phật, thiện tai, thiện tai.”
Sau đó lại cúi người, lẩm bà lẩm bẩm trong miệng không biết nói cái gì. Tiếp đó, lòng bàn tay phải di chuyển từ dưới bụng lên tới ngực, rồi đột nhiên đập lên ngực trái của mình. Đó là chỗ Phật tâm, chỉ có bản thân cậu ta mới có thể phong ấn tất cả linh trí của cậu ta ở đó. Cậu ta có chấp niệm, có lòng riêng, cho nên cậu ta mới bị Đậu Đậu thuyết phục.
Một quả cầu ánh sáng từ giữa ngón tay của cậu ta từ từ chảy vào trong ngực, sau khi ánh sáng phát quang thật lớn thì biến mất ngay lập tức, Trường Sinh kêu lên một tiếng rồi ngã xuống đất, xụi lơ bất tỉnh nhân sự.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...