Trường Sinh nhìn theo ánh mắt của Đậu Đậu, gật đầu, “Có bao gồm.”
“Nhưng cậu đã làm cái gì hả? Cậu đang làm tổn thương bà ấy! Cậu đang làm tổn thương chúng sinh mà cậu yêu! Đây là đạo Phật mà cậu nói sao? Thế thì Phật có khác gì tổ chức bán hàng đa cấp hủy đi gia đình nhà người ta chứ!”
“Thí chủ nên nói cẩn thận! Rời đi chỉ vì muốn cứu vớt càng nhiều người hơn, phổ độ càng nhiều chúng…”
“Thôi đi, chúng sinh cũng không cần cậu phổ độ, người tốt tất nhiên sẽ có kết quả tốt, người xấu thì tất nhiên có trời phạt. Bây giờ là xã hội pháp trị, có chuyện gì liên quan đến cậu đâu? Hay là cậu phải đi vào trong tù phổ độ cho mấy người mang tội giết người cực kỳ hung ác sao?”
Đậu Đậu liên tiếp chất vấn, Trường Sinh lại không lời chống đỡ. Cậu ta trầm mặc, rồi lại trầm mặc. Cậu ta thấy cái này nhất định là sai chỗ nào rồi đó, Phật độ chúng sinh, Phật là Phật mà! Tại sao có thể có người đi nghi vấn Phật chứ? Hơn nữa, cậu ta nghe cô nói xong những lời đó, lại còn cảm thấy... có đạo lý.
Thế giới Tây Phương Cực Lạc có rất nhiều Phật Đà, bọn họ và cậu ta đều vì thờ phụng Phật tổ mà tọa hóa, vô dục vô cầu, phổ độ chúng sinh. Bọn họ vì Phật tổ mới thành Phật, cho tới bây giờ cũng chưa từng nghi ngờ Phật.
“Trước khi cậu thành Phật thì vẫn là người, cậu có từng nghĩ tại sao cậu phải thành Phật không?”
Cố Trường Sinh không nói gì, cậu ta nhíu mày, nghiêm túc tự hỏi.
Đậu Đậu không chịu bỏ qua, tiếp tục, “Còn nữa, lúc thành Phật, ngoại trừ sinh mệnh vô cùng vô tận, cậu còn chiếm được cái gì không?”
Cố Trường Sinh sửng sốt, đúng vậy, lúc thành Phật, ngoại trừ sinh mệnh rất dài ra, cậu ta còn chiếm được cái gì?
“Có cần tôi nói cho cậu biết không hả?”
Đậu Đậu cười nhạt, “Phật và người căn bản là hai chủng tộc hoàn toàn khác biệt. Tại sao cậu phải thành Phật ý hả? Bởi vì vô năng! Bởi vì nhu nhược! Mọi thứ cậu muốn mà không được, Phật đều nói cho cậu biết đó là hư ảo. Cậu tin, vì vậy chặt đứt thất tình lục dục, biến mình thành một loại chủng tộc khác.”
Bỗng nhiên Trường Sinh trợn to hai mắt, như bị đâm trúng nỗi lòng không dám tin tưởng, “Cô nói bậy!”
“Tôi có nói bậy hay không thì cậu là người rõ ràng nhất mà! Bởi vì không chiếm được cho nên tất cả thế gian đều là hư vô. Cậu là điển hình không ăn được nho thì nói nho còn xanh đó!”
“Cô…”
“Đúng, người đã chết thì chả còn cái gì nữa, tất cả những thứ từng lấy được khi còn sống cũng không mang đi được. Nhưng vậy thì thế nào chứ? Ít nhất người khác cũng đã từng có được. Còn cậu? Lúc thi rớt thì chỉ có hai bàn tay trắng ha.”
Phật Đà kinh hãi, “Làm sao cô biết được chứ?”
Đúng, trước khi cậu ta thành Phật đã từng là một thư sinh thi rớt. Sau khi thi rớt khoa cử thì cậu ta chả có cái gì. Không có mặt mũi nào gặp mặt cha mẹ già trong nhà, ngay cả em họ đã sớm có hôn ước với cậu ta cũng đã gả cho người khác. Cậu ta không chịu nổi thất bại như vậy, không chấp nhận được sự thật như vậy, trong cơn tức giận thì đi xuất gia, từ nay về sau chặt đứt thất tình lục dục, ăn chay niệm kinh, tọa hóa thành Phật. Nhưng mà làm sao vị nữ thí chủ này lại biết chứ?
Đậu Đậu không nói cho cậu ta biết những thứ này đều là Yêu Nghiệt vừa mới tính ra đâu, chỉ tiếp tục cầm đao đâm vào trái tim của người ta, “Sau khi cậu tọa hóa thành Phật, ngoại trừ sinh mệnh vô cùng vô tận thì chả có cái gì. Cho nên cậu mới muốn xuống thể nghiệm khó khăn của nhân gian, cảm nhận hồng trần vạn trượng. Có đúng không?”
“Không! Tôi là tới phổ độ chúng sinh!”
“Phải không? Biến tất cả mọi người thành cậu, biến thành người thất bại chỉ có hai bàn tay trắng như cậu sao?”
“Không! Không phải! Làm người là khổ, chỉ có thành Phật, chỉ có chặt đứt thất tình lục dục mới sẽ không bị thế tục làm mệt mỏi.”
“Đó là cậu! Đó là cậu vô năng! Chỉ có người vô năng mới có thể khi mọi chuyện không thuận lợi thì đau khổ. Không tin cậu hỏi mọi người ở đây một chút đi, làm người là khổ sao?”
Đậu Đậu ra hiệu cho Diệp Tinh Trạch nói. Lúc tên ngốc thu được tín hiệu thì vội vàng lắc đầu, “Không khổ.”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...