Trường Sinh dùng ánh mắt xa lạ nhìn Sở Ngọc Bình, ánh mắt mang theo tình cảm nhưng là tình cảm mà Phật nhìn chúng sinh. Hai tay cậu ta tạo thành hình chữ thập gật đầu với Sở Ngọc Bình, nói, “A di đà Phật, cảm ơn nữ thí chủ thành toàn.”
Như thể sau này cậu ta thật sự hoàn toàn không có một chút quan hệ nào với Sở Ngọc Bình vậy, đi chân trần xuống giường, bước từng bước ra ngoài. Lúc đi ngang qua cửa còn gật đầu với từng người có quan hệ máu mủ của cậu ta. Không ai động đậy, bọn họ ngăn ở cửa, đều đang chờ Trường Sinh đổi ý. Nhưng mà Trường Sinh đã thức tỉnh, cậu ta không chỉ là Cố Trường Sinh, mà nhiều hơn thế, cậu ta là Phật Đà.
Sau khi giằng co một hồi, Sở Ngọc Bình như bị tâm thần, “Đừng cản nó! Để cho nó cút đi! Cút càng xa càng tốt!”
“A di đà Phật, người đang ở giữa cõi trần mà cũng không phải cõi trần, cõi trần ở trong lòng hóa thành tro bụi. Toàn bộ thế giới đều là hư ảo. A di đà Phật...”
Trường Sinh nói xong câu này, chú Tư Sở tránh ra một lối đi. Anh ta giống Đậu Đậu, trước đó đã sớm biết Trường Sinh muốn xuất gia.
Đậu Đậu nhìn về phía Yêu Nghiệt xin giúp đỡ, Yêu Nghiệt lắc đầu, “Không có cách, trừ phi Cố Trường Sinh tự phong ấn linh trí lại.”
Để cho Cố Trường Sinh tự phong ấn linh trí là chuyện viển vông!
Diệp Tinh Trạch không làm gì đó thì thật sự không cam lòng, ngăn cản Trường Sinh, “Cậu mặc kệ dì Sở sao? Dì ấy là mẹ của cậu đó!”
“A di đà Phật, thí chủ, tứ đại giai không*. Trên thế gian này chỉ có Phật là chân thật tồn tại.”
(*) Tứ đại giai không: Tất cả thế gian đều là hư vô.
“Trường Sinh?”
“Cố Trường Sinh, bên ngoài đều là biển, cho dù cậu có đi thì có thể đi đến chỗ nào chứ?”
Đậu Đậu đi tới, tiếp tục, “Phật Đà, cậu chờ ở trên trời không phải tốt hơn sao? Vì sao phải đến thể nghiệm khó khăn ở nhân gian chứ?”
Không phải muốn cậu ta tự phong ấn linh trí sao, không thử một chút, làm sao biết là không được?
Trường Sinh dừng lại, “Thí chủ biết được thân phận của bần tăng sao?”
“Ôi, làm sao mà không biết chứ? Không phải cậu là một kẻ nhu nhược xảo trá vô năng trốn tránh thực tế hay sao? Không chỉ có mình cậu mà mỗi một người vào cửa Phật đều là như vậy!”
“Thí chủ, không thể nói bừa!”
“Không phải cậu muốn thể nghiệm khó khăn của nhân gian sao? Vậy cậu đi làm gì hả? Tiệp tục thể nghiệm làm con trai như thế nào làm chồng như thế nào làm cha như thế nào đi.”
“A di đà Phật, thí chủ đừng có nói bậy.”
“Tôi nói bậy ấy hả?” Đậu Đậu tức giận nở nụ cười, “Nói thật cho cậu biết, tôi coi thường nhất là cái loại người động một chút là A di đà Phật trốn tránh thực tế như mấy người đấy! Mấy người mới nói bậy!”
“Thí chủ, nói phải có chứng cớ!”
“Được, vậy tôi hỏi cậu, bỏ đao thành Phật có phải là lời mà các người hay nói phải không?”
“... Đúng.”
“Có phải chỉ cần nhận sai, cửa Phật có thể vui vẻ thu nhận đúng không?”
“... Đúng.”
“Ha, vậy tôi vẫn thật may mắn bây giờ là xã hội pháp trị, nếu không những người tội ác tày trời chỉ cần đến chỗ mấy người ẩn náu, nói “Phật tổ à, con hối cải rồi, người tha thứ cho con đi ~” sau đó lập tức có thể tìm được các người làm chỗ dựa vững chắc, rồi coi như chuyện gì cũng không có đúng không?”
Sắc mặt Trường Sinh rất khó coi, bởi vì cậu ta không có cách nào phản bác. Đây đúng là một cái lỗ hổng bên trong Phật pháp, nhưng Phật độ là linh hồn chứ không phải là thể xác. Cho nên cậu ta suy nghĩ một chút, nói, “Chúng sinh vốn vô tội, là thế tục ban cho tội, Phật đồng ý bỏ qua cho linh hồn thật lòng hối cải. A di đà Phật.”
Đậu Đậu vỗ tay một cái, “Được, tốt lắm, tiếp tục cãi chày cãi cối.”
Trường Sinh trầm mặc, từ khi cậu ta nhập Phật tới nay, chưa đụng phải người nào càn quấy như thế. Nhưng mà Đậu Đậu cũng không vì cậu ta trầm mặc mà buông tha cho cậu ta, mà hắng giọng một cái, tiếp tục, “Còn nữa, tôi hỏi cậu, Phật yêu chúng sinh, bên trong chúng sinh có bao gồm cả bà ấy hay không? Có bao gồm những người thân này của cậu hay không hả?”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...