Vốn dĩ Sở Ngọc Bình tỉnh táo lại thì sẽ biết đây là chuyện không thể tránh khỏi, cũng ý thức được vừa rồi mình đã giận cá chém thớt. Nhưng Đường Lưu Ly vừa nói sợ xui, bà vẫn không nhịn được cho Đường Lưu Ly một cái tát thật mạnh. Tiếng vang của cái tát đánh lên mặt, ở trong đám người yên tĩnh vô cùng vang dội.
Ngay sau đó môi mỏng của Sở Ngọc Bình khẽ mở, chỉ nói một chữ, “Cút!”
Đường Linh Lung thấy tình thế không tốt thì vội vàng đi đến cứu trận, rất sợ Đường Lưu Ly sẽ nói ra câu gì đáng sợ nữa. Cô em gái này của cô ta bình thường cái gì cũng tốt, muốn tâm cơ thì có tâm cơ muốn thủ đoạn thì có thủ đoạn. Nhưng có một điểm đó là dễ nổi nóng dễ bị kích động, nói mà không thông qua đại não, nhưng cũng may là vẫn có chừng mực, chưa từng gây ra chuyện lớn gì cả. Mặc dù em út không tâm cơ, nhưng thắng ở chỗ biết làm vui lòng người lên, đến Cố gia có lấy được 30% cổ phần công ty hay không đều là sau này tính, yên ổn làm thiếu phu nhân thì vẫn không thành vấn đề. Cho nên ngay từ đầu cô ta muốn cho em út đi thông đồng với Cố Trường Sinh.
Nhưng mà em út không muốn, bình thường cha mẹ trong nhà cưng chiều nó nhất nên nhất định không muốn nó bị ủy khuất. Vì vậy cô ta cũng chỉ có thể lui lại mà tìm cách tiếp theo là để cho em hai đi. Từ khi vũ hội bắt đầu thì cô ta đã có dự cảm không tốt, kết quả là em gái vẫn gây ra rắc rối!
Nó dám nói xui xẻo hả? Nó có biết là nó nói như vậy, nếu Sở Ngọc Bình hẹp hòi một chút thì Đường gia không còn chỗ để dung thân hay không?
Thấy Đường Linh Lung còn chút nữa là đi đến nơi, Đường Lưu Ly cũng ý thức được mình đã nói ra lời không nên nói. Yêu Nghiệt khẽ híp mắt, dùng chút thủ đoạn nho nhỏ.
Vì vậy dưới con mắt chúng của nhiều người, Đường Lưu Ly đột nhiên giơ tay lên tát lại Sở Ngọc Bình một cái, còn hừ lạnh một tiếng nói ra lời thật lòng, “Bà nghĩ rằng tôi đồng ý đi dụ dỗ con trai bà chắc! Ai biết anh ta có thật sự là tốt thật hay tốt giả chứ! Một thằng ngốc mà thôi, thật coi Đường Lưu Ly tôi nhìn____Á!”
Đậu Đậu xách váy lên dồn sức đạp một cước, dùng hết mười phần sức lực đá Đường Lưu Ly bắn về phía sau năm sau mét. Một cước kia đảm bảo Đường Lưu Ly nằm ở trên giường đủ hai tháng cho đến ngày cô ta chạy khỏa thân.
Sau đó cô buông làn váy, ưu nhã phủi một cái, “Người đâu, đuổi con chó điên này ra ngoài cho tôi! Còn nữa, cả họ của con chó điên này cũng mời đi luôn đi.”
Đậu Đậu nói xong thì có tiếng rơi xuống đất. Sau đó Cố Thanh Vân chạy tới nâng Sở Ngọc Bình mang gương mặt sưng đỏ dậy, lạnh lùng nhìn nhân viên an ninh không nhúc nhích ở quanh mình một chút, “Còn ngây ra đó làm gì? Không nghe rõ lời tiểu thư nói sao? Mời tất cả người của nhà họ Đường ra ngoài cho tôi!” “Vâng.”
Gia chủ Cố gia cũng nói ra rồi, tất nhiên nhân viên an ninh sẽ vội vàng nghe theo. Bọn họ nhanh chóng tìm được ba mục tiêu nhiệm vụ Đường gia kia, cả đám có lễ có độ, không kiêu ngạo không xiểm nịnh, “Cô Đường, xin mời. Chúng tôi đã chuẩn bị du thuyền rồi, bây giờ sẽ đưa các cô rời bến.”
Đường Linh Lung và Đường Lưu Ly đều ở trong phòng khiêu vũ, rất nhanh đã bị mời đi ra ngoài. Về phần Đường Lâm Lang, cô ta không muốn khiêu vũ nên đang dính với bạn trai cô ta ở bên ngoài, hoàn toàn không biết chuyện gì xảy ra. Cho nên cô ta vừa nghe nhân viên an ninh nói lời này, vẻ mặt lập tức ngây ra, “Bây giờ á? Rời bến? Đã xảy ra chuyện gì vậy? Không phải nói có thể đợi đến trưa mai sao?”
Nhân viên an ninh không giải thích, “Xảy ra cái gì thì chúng tôi không có cách nào tiết lộ, nhưng mà cô có thể hỏi cô Đường Lưu Ly, cô ta là đương sự, bây giờ đã ở trên du thuyền chờ cô rồi.”
Đường Lâm Lang gật đầu, “Ồ, vậy được rồi.”
Sau đó cô ta ôm bạn trai, trước khi đi còn vẫy tay một cái nói, “Hôm nào có thời gian chúng ta lại đến nơi này chơi nữa đi!”
Nhân viên an ninh có chút xấu hổ, “Cô Đường, sợ rằng sau này cô cũng không thể tới nơi này chơi nữa đâu.”
Đường Lâm Lang, “Vì sao? Chúng tôi cũng không phải là không trả tiền mà!”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...