Chu Đức Thành cùng đám ăn chơi của cậu ta nhìn nhau, cuối cùng đưa ra kết luận, “Vì vậy… đây là đang khoe sao?”
Tên ngốc nhún vai, “Đương nhiên! Loại người ngoại trừ đua xe thì cái gì cũng không biết như mấy người, làm sao có thể hiểu được tâm tình của tiểu gia tôi chứ.”
Đậu Đậu đỡ trán, đột nhiên không muốn nhận là quen biết người này. Bây giờ cậu ta đắc ý vậy, thế sao không nói lúc bị ép làm bài thi suýt chút nữa thì khóc đi? Thôi đi, thôi đi, sư điệt nhà mình, dù thế nào đi nữa cũng thấy lộ ra một chút ngốc nghếch đáng yêu, không giống những đứa trẻ khác, nhìn đâu cũng thiếu đòn.
Chu Đức Thành rất nhanh bị tên ngốc đuổi đi, trước khi đi còn hẹn tên ngốc đi đua xe những cũng bị tên ngốc dùng lời lẽ chính đáng cự tuyệt. Nói giỡn, người ta phải học tập thật giỏi làm người tài trụ cột của quốc gia, làm sao có thể làm bạn với đám nhà giàu không biết vươn lên này chứ?
Chu Đức Thành đi rồi, cuối cùng Đậu Đậu cũng rảnh để hỏi tên ngốc, “Cậu và Chu Đức Thành quen thân à? Nhân phẩm cậu ta như thế nào?”
“Quen ạ, bình thường hay đua xe với nhau, về phần nhân phẩm…” Tên ngốc suy nghĩ một chút, “Ngoại trừ có rất nhiều bạn gái thì hình như cũng chưa từng làm chuyện tội ác tày trời cả. Nhưng mà nói đến chuyện có rất nhiều bạn gái, Chu công tử này rất thần kỳ.”
“... Thần kỳ như thế nào?”
“Đương nhiên thần kỳ rồi! Cậu ta kết giao hơn mười người bạn gái, thế mà có thể chia tay tất cả trong hòa bình, hơn nữa chia tay xong vẫn một mực yêu cậu ta. Người nói có thần kỳ không? Thần kỳ không hả?”
Đậu Đậu, “... Thần kỳ.”
Mỗi người đều chia tay trong hòa bình, xem ra Chu công tử thật đúng là một người tài. Nhưng mà đa tình vẫn là đa tình, nghe giọng của tên ngốc thì hẳn là cậu ta chưa đến mức làm ra hành động cưỡng đoạt con gái nhà lành. Vừa rồi Sở Minh Hiên còn… Ha, không phải là cố ý bẻ cong ý tứ của Chu Đức Thành để diễn màn anh hùng cứu mỹ nhân à?
Cô là mỹ nhân sao?
Khụ... Đương nhiên rồi!
Có điều anh hùng gì đó, thứ cho mắt của cô không tốt, thật sự là không nhìn ra đấy.
Bữa tiệc đã bắt đầu rồi, đầu tiên bà Cố nói chuyện, tiếp theo là Cố Thanh Vân, sau đó là Sở Ngọc Bình. Bọn họ nói đủ thứ, tổng kết lại là: Con chúng tôi trưởng thành rồi___ Tốt! Tốt! Vô cùng tốt!
Ý ngầm chính là đang gào thét: Còn đứng ngây đó làm gì? Nhà ai có con gái còn không mau trình diện đi! Thiếu con dâu! Rất gấp! Online chờ!
Sau đó Trường Sinh mờ mịt bị thành vật trưng bày, sau đó Đậu Đậu làm em gái cũng phải nói vài câu chúc phúc.
Đậu Đậu đứng ở trên đài, nhìn đầu người chen chúc phía dưới, sau đó hắng giọng một cái, nói, “Hy vọng anh trai sớm tìm được người trong lòng. Mẹ, người sẽ không bắt buộc anh trai phải cưới danh môn đấy chứ?”
Đậu Đậu nói ra tiếng lòng từ trên xuống dưới của nhà họ Cố, sau một câu thì lập tức trả câu chuyện lại cho Sở Ngọc Bình. Lúc trước Sở Ngọc Bình uyển chuyển đưa đẩy, nghe được Đậu Đậu nói như vậy thì trực tiếp thả bom, “Sẽ không, nhà họ Cố không quan niệm chuyện làm dâu, chỉ cần Trường Sinh thích là được.”
Tuy rằng Trường Sinh tỉnh lại, bà thở phào nhẹ nhõm, nhưng Trường Sinh không lấy vợ sinh con, lòng của bà vẫn luôn treo ở trên cao. Vì vậy quan niệm cưới dâu gì đó, chỉ cần Trường Sinh không xuất gia, cho dù lấy một người què thì bọn họ cũng đồng ý!
Đương nhiên nói là nói như vậy, nhưng ánh mắt Trường Sinh cũng không kém đến nỗi coi trọng người què chứ?
Nói chung khi Sở Ngọc Bình nói không yêu cầu tiêu chuẩn cưới dâu thì quần chúng xem diễn dưới sân đều máu nóng sôi trào. Hạt dưa cũng không cắn, có con gái thì lập tức giao cho nhiệm vụ sống chết: Phải bắt được Cố Trường Sinh! Không có con gái thì khóc ở trong WC, lúc tỉnh lại thì lại nhắm mục tiêu Đậu Đậu. Đây chính là 30% cổ phần công ty đó, Sở Ngọc Bình nói như đinh đóng cột, cho dù cô bé còn nhỏ đơn thuần không hiểu chuyện nhưng tương lai thì bà ta nhất định sẽ cho!
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...