Phải nói Đậu Đậu rất thích hợp làm yêu phi hại nước, cô vừa thốt ra lời kia, chẳng phải là trực tiếp xát muối vào vết thương sao.
Cái gì là đã lâu không gặp chứ?
Bạch Linh, người ta bị đuổi về núi Vân Đài cũng là do cô ban tặng đó!
Cho nên lời nói cô vừa rơi xuống, khóe miệng Bạch Linh giật một cái, “Kim Đậu Đậu, cô rất đắc ý có phải không?”
Đậu Đậu rất vô tội, “Hả? Lời này của cô Bạch là có ý gì vậy?”
“Nếu như không phải do cô thì làm sao tôi lại bị anh ấy đuổi về núi Vân Đài chứ!”
Đậu Đậu, “Khụ... Được rồi, quả thực là có chuyện này, vậy cô coi như tôi chưa nói gì đi, Bạch Bạch.”
Sau đó vung tay nhỏ bé lên, quyết đoán buông tha. Làm bạn bè với nữ sinh gì đó quả thật quá khó khăn! Về phần Hà Chính Trực, ừ, cô ấy là ngoại lệ, cô ấy không tính là nữ sinh.
Đậu Đậu xoay người đi đến một bàn khác, mới ngồi xuống thì tên ngốc đã vội vàng hốt hoảng chạy tới. Một bên chạy một bên đeo caravat, “Trời ơi chậm rồi, bắt đầu rồi sao? Tôi không có lỡ mất cái gì đấy chứ?”
Sau đó cậu ngồi xuống uống một hớp rượu vang lớn, nhìn thấy một trận hỗn độn trên người Lạc Lê, lập tức không chút khách khí cười to, vẻ mặt tiếc nuối biểu đạt, “Quả nhiên tôi đã bỏ lỡ cái gì đó rồi.”
Mặt Lạc Lê đã đen thành than, Sở Ngọc Bình chạy tới, nhanh chóng phân phó waiter mời hắn xuống phía dưới thay quần áo. Bạch Linh mặc váy quân trang màu xanh biếc, chạy chậm theo sau.
Sau đó Đậu Đậu tự bổ não, quân trang màu xanh à? Đồ tình nhân hả?
“Sư thúc, người đừng nhìn nữa, mau nói cho con chuyện gì xảy ra đi!”
Lúc tên ngốc phun rượu, ý chí hóng hớt đã thiêu đốt hừng hực. Quả thực cậu ta rất tò mò, rốt cuộc là người nào lợi hại như vậy nhỉ? Thế mà có thể làm cho Thiếu soái vẫn luôn nhạt nhẽo biểu đạt ra được sắc thái đặc sắc như vậy!
Đậu Đậu còn có thể nói cái gì, cô chỉ vào Yêu Nghiệt ở bên cạnh.
Sau đó Chu Đức Thành xúm lại, “Hỏi tôi hỏi tôi! Tôi biết!” Không đợi tên ngốc nói không cần thì đã miêu tả từng chút từng chút một chuyện cái ghế của Thiếu soái làm sao lại bay ra kì dị như vậy, miêu tả sống động như thật.
Ngay cả Đậu Đậu nghe xong cũng không nhịn được giơ ngón cái tán thưởng, “Chu công tử, tổ tiên anh chắc là Bình thư?”
“Hả? Chị dâu, làm sao chị biết biệt hiệu của tôi là Chu công tử vậy?”
Khóe miệng miệng Đậu Đậu giật một cái, phát hiện lời này thật quen, lần đầu tiên nhìn thấy Diệp Tinh Trạch ở Thánh Phong, cậu ta cũng là rất tự hào nói: Mọi người thường gọi tiểu gia là Diệp Lôi Phong!
Nhưng mà…
“Anh gọi ai chị dâu đấy?” Đậu Đậu nổi giận.
Tên ngốc cùng chung mối thù, “Đúng! Cậu gọi loạn cái gì? Lúc đua xe đầu óc bị gió lọt vào à?”
Chu Đức Thành nhìn Sở Minh Hiên, thấy cậu ta cau mày thì vội vàng phủ nhận, “Hai người nghe lầm rồi, tôi gọi là em gái à. Thật đó!”
Đậu Đậu, “...”
“Còn nói dối! Có phải Minh Hiên không? Chu công tử, không phải tôi nói cậu chứ, trước khi cậu làm việc có thể động não chút hay không? Tuy rằng cậu ta là anh em của tôi, nhưng sư... nhưng Đậu Đậu cũng là chị em của tôi. Chuyện cậu ta trước đó bỏ rơi chị Lạc Lạc còn chưa qua đâu, cậu cũng không thể không phân biệt được thị phi thế chứ!”
“Hả? Sở thiếu bỏ rơi Lạc Thi Nhã ý hả? Không thể! Bọn họ lúc nào chả ở cùng một chỗ chứ!”
Chu Đức Thành lớn tiếng, nhất thời kêu lên làm mọi người khắp nơi đều biết. Sau đó đám bạn của cậu ta liền vây quanh, “Nhị thiếu, không phải cậu đùa đấy chứ? Tại sao chúng tôi lại không biết? Nội dung vở kịch phát triển có chút nhanh!”
Tên ngốc kinh ngạc, “Tôi chưa nói với các cậu à?”
Quần chúng xem diễn lắc đầu, “Chưa.”
Vẻ mặt tên ngốc lúc này đầy tự hào, “Ừ, cũng đúng, gần đây quá chăm chú học tập, không có thời gian đi tìm mấy người đua xe!”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...