Xà Vương Quấn Thân: Bà Xã, Sinh Quả Trứng!

Còn nói bộ màu xanh nhạt khá ổn, cái này mới đúng là khá ổn được chưa? Che tay che chân, cái cổ cũng chỉ vừa vặn lộ ra màu đỏ ngọc trai. Thành công đem cô cô gái từ nữ tướng cướp ngụy trang thành cô gái nhà lành không nhiễm khói lửa nhân gian.

Sở Ngọc Bình khen không dứt miệng, thấy hình như Đậu Đậu không thích cho lắm, không thể làm gì khác hơn là lại cầm bộ váy màu đỏ cho Đậu Đậu mặc. Bộ sườn xám đó được thiết kế thủ công tinh tế, tương đối bó sát cơ thể, là sườn xám cách điệu, đơn giản, khóa kéo cũng làm khéo léo tinh xảo. Đậu Đậu kéo chặt khóa đi ra ngoài, bên ngoài lập tức lặng ngắt như tờ. Hai chân thon dài trắng nõn như ngọc, tóc dài đến eo, tản ra quấn quanh cái cổ trắng nõn. Như bông hoa hồng mới nở rộ, có chút e ấp ngây ngô mà vô cùng động lòng người.

Người giúp việc không cẩn thận làm ngã ma nơ canh, vội vàng cuống quít đỡ lên. “Ầm” một tiếng, đánh thức không ít người. Sở Ngọc Bình hoàn hồn, thoả mãn đi quanh Đậu Đậu vài vòng, cuối cùng cho ra kết luận, “Ánh mắt của mình thật tốt!”

Đậu Đậu không nói gì nhìn trời, “Vâng, đúng, rất tốt.”

Sau đó Sở Ngọc Bình vui vẻ, “Chọn cái này đi, tuy rằng mẹ vẫn cảm thấy bộ màu trắng tốt hơn, nhưng xem ra con ưa cái này. Đến đây, xem đồ trang sức.”


Sau đó Yêu Nghiệt vẫn luôn không phát biểu ý kiến gì đột nhiên cất tiếng nói. Lúc mới bắt đầu, Đậu Đậu còn tưởng rằng là cô ảo tưởng, mãi đến khi Yêu Nghiệt nghiến răng nghiến lợi nói một lần “không được mặc”, cô mới tin là hắn nói.

Nhưng mà không được mặc cái gì?

“Vì sao? Không đẹp à?”

Thừa dịp Sở Ngọc Bình giục người giúp việc đi lấy đồ trang sức nên không chú ý đến cô, Đậu Đậu hỏi Yêu Nghiệt.

Mặt Yêu Nghiệt đen lại, “Không được mặc chính là không được mặc, bữa tiệc nhiều đàn ông như vậy, em mặc lộ như thế thì còn ra thể thống gì nữa chứ?”

Khóe miệng Đậu Đậu giật một cái – lộ á? Bộ váy này lộ chỗ nào? Chỉ lộ cánh tay cùng chân nhỏ bé thôi mà. Nếu bộ váy này mà lộ, thế thì mấy mộ váy mà các nữ sinh mặc trên đường thì khác gì không mặc đồ!

Đúng, bữa tiệc lần trước cũng vậy, dùng khăn trải giường che lưng của cô. Đúng là chỉ có hắn mới làm được!


Hơn nữa cho dù cô muốn để lộ, vậy cũng phải có gì đó nhấp nhô thì mới lộ được chớ. Hai cái ngực chỉ đủ để làm cup A, cô đi đâu mà để lộ đây? Nhưng thật ra cô cũng muốn lắm!

Thấy “thầy chủ nhiệm” Yêu Nghiệt còn muốn dạy dỗ, Đậu Đậu xua tay, “Tôi xong rồi, dù sao anh cũng không quản được.”

Mặt Yêu Nghiệt càng đen hơn, cái gì gọi là anh không quản được hả? Vợ nhà anh tại sao anh không thể quản chứ? Loại váy này mặc ở nhà cho anh nhìn là được rồi, làm sao có thể tùy tiện lắc lư qua lại? Muốn hồng hạnh vượt tường sao?

Sở Ngọc Bình phân phó cho người giúp việc lấy đồ trang sức, quay người lại thì đã bị khí lạnh bên trong kích thích đến run người, “Nhiệt độ điều hòa quá thấp, mẹ đi điều chỉnh một chút.”

Thấy Sở Ngọc Bình quay đi tìm điều khiển từ xa điều chỉnh nhiệt độ, Yêu Nghiệt chợt lóe lên linh quang, “Vợ ơi, không phải anh không cho em mặc bộ này, thật sự là em mặc bộ này không thích hợp đâu!”


Đậu Đậu trợn trắng mắt, “Tại sao lại không thích hợp hả?”

“Em suy nghĩ một chút đi, ngày mai Trường Sinh gặp phải chuyện không may, màu đỏ không phải chứng tỏ có điều vui sao? Sở Ngọc Bình không biết thì thôi, em biết rõ sẽ xảy ra chuyện mà vẫn còn mặc.”

Yêu Nghiệt nói đến đây, lưu lại một ánh mắt thâm trường ý nói vợ tự hiểu đi. Sau đó Sở Ngọc Bình điều chỉnh nhiệt độ cao lên, người giúp việc cũng đang cầm ba bốn bộ trang sức xuất hiện. Sở Ngọc Bình lấy ra một sợi dây chuyền kim cương đưa Đậu Đậu, lúc này mới phát hiện trên cổ Đậu Đậu đã có trang sức. Đó là một sợi dây chuyền ngọc trai, tròn tròn vừa vặn, phẩm giá tuyệt hảo, màu sắc càng chưa từng thấy qua. Có điều…

“Dây chuyền đỏ không hợp áo váy đỏ, đổi cái này thử xem.”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui