Khóe miệng Đậu Đậu giật một cái, “Bạn tốt? Em với Lạc Thi Nhã á?”
“Đó là đương nhiên! Chuyện này em làm rất có tình có nghĩa! Chị xem trọng em!”
Hà Chính Trực trào dâng căm phẫn, “Cái tên xấu xa đó, cũng chỉ có bé thỏ trắng Lạc Lạc đơn thuần hiền lành mới thích. Thực sự là bị mỡ heo che mắt rồi, lại đi coi trọng cái tên mặt quan tài kia! Chị sớm đã cảm thấy thằng đó không phải thứ gì tốt rồi mà, quả nhiên anh ta không phải là thứ gì tốt thật!”
Đậu Đậu, “...”
Quả nhiên Hà Chính Trực đã bị Lạc Thi Nhã tẩy não hoàn toàn. Thấy Hà Chính Trực vẫn đang lải nhải còn muốn nói Sở Minh Hiên không xứng với Lạc Lạc nhà các cô như thế nào, hoặc là cô đúng là chị em tốt của năm, Đậu Đậu thẹn không dám nhận, khóe miệng giật một cái bày tỏ, “Phải phải. Không nói chuyện này nữa, không phải chị muốn hỏi em làm thế nào để theo đuổi Diệp Tinh Thần sao?”
“Ừ, em nói đi em nói đi.”
Vẫn là Đậu Đậu tốt, cơ trí, thông minh, làm việc tốt còn không để lại tên. Khen cô vài câu, lại còn khiêm tốn nữa. Tốt! Vô cùng tốt!
Nhưng mà Đậu Đậu đâu phải khiêm tốn đâu, cô đang mang ý xấu đó. Tình huống khi đó là cô đang hãm hại Lạc Thi Nhã được không? Cũng chỉ có Hà Chính Trực sẽ khen cô như thế nhỉ?
Trong lòng Đậu Đậu hổ thẹn, nhưng trên mặt lại cực kỳ nghiêm trang, “Chị Hà, theo đuổi quá mãnh liệt cũng không tốt. Chị nên yên tĩnh một chút, nghĩ rõ ràng anh cả Diệp gia rốt cuộc người như thế nào, sau đó mới đúng bệnh hốt thuốc.”
Hà Chính Trực, “Ý gì? Sao chị lại nghe không hiểu gì vậy?”
Đậu Đậu, “... Duyên phận của hai ngươi còn chưa đến đâu.”
Hà Chính Trực vỗ bàn, “Cái gì gọi là duyên phận không đến chứ?”
“Duyên phận không đến thì chính là luận đánh lâu dài đó!” Tên ngốc chen vào nói, “Em đã sớm nói với chị là chuyện này không thể quá gấp, nhưng chị lại không tin.”
Thật ra tên ngốc đã sớm tính cho Hà Chính Trực và anh cậu, kết quả không được tốt lắm, chỉ tính ra bọn họ là một đôi, nhưng lại không tính rõ được vì sao anh cả nhà mình vẫn không thích Hà Chính Trực. Cho nên cậu vừa nhìn sư thúc tính, không dám mở miệng nói mình cũng từng tính rồi. Cậu sợ cậu tính toán sai, bị sư thúc mắng học nghệ không tinh. Bây giờ thì tốt rồi, kết quả mà bọn họ tính ra đều không khác biệt lắm, cũng không đến mức nói cậu làm nhục sư môn ha ha ha.
Đậu Đậu bỏ ra rất nhiều hơi sức để giải thích với Hà Chính Trực chuyện không phải không đến mà là thời điểm còn chưa tới, kết quả tất cả đều là đàn gảy tai trâu. Nên cô dứt khoát không giải thích nữa mà trực tiếp nói với cô ấy, “Có xem tiểu thuyết không? Xem nữ truy nam không?”
Hà Chính Trực gật đầu, “Có xem.”
“Vậy chị xem các nam chính kia, không phải người nào cũng chờ đến lúc nữ chính rời đi thì mới biết mình thích nữ chính à?”
Hà Chính Trực nghi hoặc, “Nhưng cái này thì có liên quan gì với chị hả?”
“Chị và Diệp Tinh Thần có lẽ cũng chính là con đường này, lúc nào chị không theo đuổi anh ấy nữa thì lúc đó anh ấy sẽ đuổi theo chị.”
Cái này thì Hà Chính Trực hiểu, “Em nói như vậy chị liền hiểu. Nhưng mà anh Tinh Thần không giống với nam chính bị coi thường này đâu! Nếu chị không theo đuổi anh ấy, không để ý tới anh ấy nữa, vậy thì hoàn toàn chỉ có thể làm em gái của anh ấy!”
Đậu Đậu trầm mặc, Hà Chính Trực tiếp tục, “Dựa theo những gì mà em nói, chị và anh Tinh Thần là nữ truy nam đánh lâu dài, vậy thì anh ấy và thư ký của anh ấy chính là tổng tài bá đạo và thư ký nhỏ còn gì. Thế thì chị đây không phải thành nữ phụ độc ác hoành đao đoạt ái sao? Hiện thực có thể giống với tiểu thuyết không?”
Tên ngốc kinh ngạc, “Chị Hà à, chị còn có thể suy nghĩ cẩn thận như thế sao? Thực sự là khó cho chị mà.”
Đậu Đậu nhấc tay làm dáng vẻ phát thề, “Em đảm bảo với chị, chị và Diệp Tinh Thần chính là con đường đó. Thư ký kia của anh ấy chính một cái bia đỡ đạn tự mình đa tình mà thôi.”
“Em có đảm bảo với chị cũng không được! Đã rất lâu rồi mà anh ấy không để ý tới chị, nếu chị không để ý tới anh ấy thì hai bọn chị sẽ hoàn toàn không có kết quả gì nữa!”
Đậu Đậu, “... Chị nói cũng đúng.”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...