Yêu Nghiệt đỡ trán, thì ra vợ xoắn xuýt lâu như vậy không phải đang trách hắn trêu chọc cô, mà là đang trách hắn khen cô dễ thương à? Được rồi, hắn cũng biết con gái không cao không đẹp không xuất sắc mới có thể bị khen là dễ thương. Nhưng đây không phải là còn có một loại tình huống khác hay sao. Ngốc ơi là ngốc cũng sẽ được gọi là dễ thương đó!
Nhưng mà cái này hắn không thể nói, chỉ có thể ha ha cười gượng hai tiếng, “Ý của anh là cho dù em không cao không đẹp không xuất sắc, thì ở trong lòng của anh cũng vẫn có thể được yêu.”
Đậu Đậu bị lời tỏ tình này làm ngơ ngác, nháy mắt mấy cái, rồi lại nháy mắt thêm mấy cái nữa, gương mặt không khỏi đỏ lên.
Được rồi, nhìn vào việc hắn nói dễ nghe như vậy, tha thứ cho hắn vậy ~
Thấy bà mẹ nhà mình dễ dụ như thế, Biển Biển bất đắc dĩ nhún vai: Xem ra ở trong cái nhà này, anh mới thật sự là kẻ chịu trách nhiệm về IQ đó ~
Viên Viên nghi hoặc: Cái gì là chịu trách nhiệm về mặt IQ chứ?
Biển Biển: Hừ ~ trứng ngốc như em chắc chắn sẽ không hiểu đâu.
Viên Viên quả thực không hiểu ý của câu chịu trách nhiệm về IQ là gì, nhưng ý của từ trứng ngốc thì cô bé vẫn hiểu.
Lại nói nó là trứng ngốc, em trai thật là đáng ghét! Phải dạy dỗ nó một chút, cho nó biết ai mới là chị lớn trong nhà!
Nghĩ tới đây, Viên Viên lộc cộc điều khiển thân thể linh hoạt xông về phía Biển Biển.
Vì vậy một quả trứng màu trắng mập mạp linh hoạt lăn về phía Biển Biển, càng ngày càng gần, càng ngày càng gần. Theo một tiếng cạch khi nhảy lên rồi lại hạ xuống của Biển Biển, trứng trắng mập mạp không phanh lại được, ngựa không ngừng vó mà bay ra từ trên khay trà thủy tinh.
Vào giờ phút này trong nội tâm Viên Viên gần như hỏng mất: Á! Ba ba! Mau cứu con đi! Con sẽ vỡ mất hu hu hu...
Biển Biển khoanh tay: Đáng đời, ai bảo em ám toán anh cơ.
Viên Viên: Hu hu hu, ba ơi, mau cứu con đi, con không dám nữa đâu hu hu hu...
Lúc Đậu Đậu phát hiện ra chuyện bất thường chạy ra đỡ lấy thì cũng đã muộn rồi, “bụp” một tiếng, trứng tròn vo rơi vào thùng rác ở góc tường. Nghe thấy tiếng “bụp” kia, trái tim của cô cũng muốn nhảy ra từ trong cổ họng. Cô lại nhìn Yêu Nghiệt, nghe thấy con gái cầu cứu mà vẫn thờ ơ, chỉ lo vỗ lưng vợ an ủi, “Đừng sợ đừng sợ, không vỡ được đâu. Tin anh đi.”
Làm sao Đậu Đậu tin hắn được, vừa nãy cô đã nghe thấy tiếng “bụp” rồi. So với Biển Biển chỉ nhảy lên hơn mười cm tạo ra tiếng “cạch” thì Viên Viên là bay ra ngoài đó. Khoảng cách xa như vậy, nhất định là vỡ rồi, nếu không chắc chắn sẽ khóc! Cho nên lời của Yêu Nghiệt ngay cả một dấu chấm câu cô cũng không tin!
Đậu Đậu đẩy Yêu Nghiệt ra, cẩn thận đi tới, khoảng cách từ bàn trà đến góc tường chỉ có ba bốn thước mà lại bị cô đi tròn một thế kỷ. Mỗi ngày Yêu Nghiệt đều dùng yêu lực cọ rửa thùng rác sạch sẽ, cho nên bên trong ngoại trừ một chút lá trà và nước trà mà hôm nay sau khi Sở Ngọc Bình đi cô mới đổ vào, thì không có thứ gì bẩn cả.
Nhìn thấy vợ đã không dám mở mắt ra nhìn nữa, Yêu Nghiệt vội vàng quát con gái: Đừng dọa mẹ, “chi” một tiếng đi!
“Chi.”
Yêu nghiệt bất đắc dĩ: Kêu mẹ.
Viên Viên, “Mẹ!”
Đậu Đậu, “...”
Vừa nãy cô nghe được gì vậy? Giọng nói của Viên Viên!
Sau đó cô mừng rỡ mở mắt thì thấy trứng nhà mình sung sướng bơi qua bơi lại ở trong nước trà. Cái dáng vẻ nhỏ bé bơi qua bơi lại kia, cô nhìn mà không khỏi não bổ ra một em bé lật cái bụng nhỏ bé trắng nõn lên chờ vuốt ve.
Viên Viên một bên bơi qua bơi lại một bên vui vẻ: Ba ba, ở đây thật thú vị, chỉ là có chút đắng!
Khóe miệng Yêu Nghiệt giật một cái: Đừng đùa nữa, đây là thùng rác.
Viên Viên dừng lại, một lúc sau kháng nghị: Ba xấu, con rắn lớn mà lừa con rắn nhỏ thì sẽ bị chim ưng bắt đi ăn thịt!
Yêu Nghiệt:... Đừng ngâm nước nữa, nếu còn ngâm nước nữa thì sẽ thành trứng luộc nước trà đó.
Viên Viên, “Hu hu hu hu hu hu...”
Đậu Đậu lập tức mừng rỡ không thôi vớt Viên Viên ra, “Thật tốt quá! Nếu khóc được tức là không sao rồi!”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...