Thấy Đậu Đậu muốn xông ra ngoài, Yêu Nghiệt vội vàng đưa tay ngăn cản, “Đừng, bây giờ đi ra ngoài chưa chắc sẽ gặp được cậu ta đâu. Anh đã để cho Lăng Đầu Thanh đi rồi.”
Đậu Đậu gật đầu, “Ừ.”
Yêu Nghiệt thấy cô căng thẳng như vậy, bỗng nhiên rất muốn cười. Anh nghĩ như vậy và cũng làm như vậy luôn.
Đậu Đậu khó hiểu lườm anh, “Anh cười cái gì?”
“Ha ha, không có gì.”
Bây giờ vợ thật đáng yêu, sốt ruột một cái là chỉ số thông minh lập tức offline. Mặc dù Diệp Tinh Trạch đã đến trường học rồi nên giờ đi tìm thì rất phiền phức, nhưng không phải là còn điện thoại hay sao.
Ánh mắt Yêu Nghiệt nhìn điện thoại di động quá mức rõ ràng, Đậu Đậu nhìn theo ánh mắt của hắn thì bùng nổ ngay lập tức, “Không cho cười, có thể gọi điện thoại vì sao anh không nhắc nhở tôi hả?”
Yêu Nghiệt vô tội, “Anh nhắc nhở em, em sẽ càng tức giận hơn thôi.”
“Vì sao?”
Đậu Đậu vừa mới hỏi ra một câu này thì lập tức tỉnh ngộ. Lúc nãy cô không ý thức được mình lại đang làm chuyện ngu ngốc, nếu như lúc nãy Yêu Nghiệt nhắc đến, chẳng phải là trực tiếp vạch trần cô nói cho cô biết cô lại làm chuyện ngu ngốc à?
Sự phát hiện này...
Làm cho cô cảm thấy mình lại càng ngu ngốc hơn!
Cũng may sau đó Yêu Nghiệt không cười nhạo và nói gì cô nữa, cầm hai quả trứng ra phân tán sự chú ý của cô đi. Nếu không, Đậu Đậu thực sự sẽ không còn mặt mũi nào nữa. Hai nhóc trứng ngoan ngoãn gọi ba mẹ, Viên Viên vừa kêu bú sữa mẹ vừa lăn tròn ở trên bàn kính, Biển Biển lại im lặng chờ ở bên cạnh không nói lời nào.
Đậu Đậu cẩn thận nhìn hai nhóc trứng, phát hiện hình như chúng nó lớn hơn một chút so với lúc trước. Cô sợ mình sẽ lại mắc phải chuyện ngớ ngẩn nào đó, còn cẩn thận nói bóng nói gió hỏi Yêu Nghiệt, “Anh có cảm thấy hai quả trứng của chúng ta có cái gì khang khác không?”
Yêu Nghiệt lanh trí đã sớm nhìn thấu tất cả, nín cười, cố ý nói, “Không có nha!”
Quả nhiên hắn vừa mới thốt ra lời kia, vẻ mặt Đậu Đậu lập tức trở nên xoắn xuýt. Tại sao cô lại cảm thấy hai nhóc trứng lớn hơn một chút nhỉ?
Nhất là Biển Biển. Lúc trước còn nhỏ hơn Viên Viên mà. Bây giờ hai nhóc trứng đã lớn gần bằng nhau rồi.
Đậu Đậu xoắn xuýt thật lâu, vẫn không nhịn được, “Anh nhìn lại đi.”
Yêu Nghiệt nghẹn cười, “Ừ.”
Sau đó hắn lập tức cầm hai nhóc trứng lên, giả vờ quan sát tỉ mỉ một chút, trong ánh mắt chờ mong của Đậu Đậu, quyết đoán lắc đầu, “Không có.”
Đậu Đậu, “...”
Chẳng lẽ là ảo giác của cô à?
Nhưng cô thật sự thấy hai nhóc trứng có lớn hơn mà!
Ít nhất... ít nhất nếu bây giờ để cho cô sinh ra một quả trứng lớn như vậy thì nhất định sẽ rách mất!
Trước đây không đau đó là vì bút chì 0. 5 nhét ruột 0. 7, rồi lại sinh ra trứng 0.6 thì đương nhiên không thành vấn đề rồi. Nhưng bây giờ rõ ràng hai nhóc so với… Chờ một chút, cô đang suy nghĩ cái gì vậy? Cô lại lấy hai nhóc trứng và Yêu Nghiệt ra... so sánh á?
Cô nhất định là điên rồi!
Vẻ mặt Đậu Đậu vô cùng đặc sắc, Yêu Nghiệt nhịn không được, “phì” một tiếng bật cười.
Xong sau đó nâng mặt cô lên hôn một cái, không ngừng khen cô dễ thương. Đậu Đậu không chút thay đổi đẩy tay của hắn ra, hận không thể không nhận ra mình vừa rồi. Tại sao cô lại quên Yêu Nghiệt có thể nhìn thấu suy nghĩ của cô chứ? Vậy vừa rồi không phải là cô… Cuối cùng cô đã nhìn ra, kẻ này là do ông trời phái đến để khắc cô đây mà!
Cái vẻ mặt lúc nãy của hắn rõ ràng cũng nhìn ra hai nhóc đã lớn hơn một chút rồi. Hắn cố ý xem cô làm trò cười. Còn khen cô dễ thương? Không biết là người con gái không cao không đẹp không xuất sắc mới có thể bị khen là dễ thương à?
Thấy vợ muốn bùng nổ, Yêu Nghiệt vội vàng chân chó cầm trứng lên nhìn một chút rồi đổi giọng, “Quả thực có lớn hơn một chút, ánh mắt của vợ quả nhiên là tốt!”
“...”
“Vợ ơi?”
Kêu một tiếng lại không thấy câu trả lời, Yêu Nghiệt vội vàng nói, “Vợ ơi anh sai rồi, anh không nên trêu chọc em.”
Đậu Đậu giận, “Tại sao anh phải nói tôi dễ thương chứ?”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...