Có lẽ là vì ăn Thái Tuế nên thân thể cậu ta lúc lạnh lúc nóng, lúc thì khó chịu, lúc thì lại cực kỳ bình tĩnh. Khi bình tĩnh lại, cậu ta lập tức suy nghĩ thật cẩn thận. Cách làm lúc trước của cậu ta quả thực chỉ làm Đậu Đậu càng ghét cậu ta hơn. Dù sao cậu ta đã từng ghét bỏ cô như vậy, muốn làm cho cô lập tức để khúc mắc xuống rồi tiếp nhận, nhất định là chuyện không thể. Cậu ta phải từng chút từng chút bỏ đi hình tượng xấu ở trong lòng cô. Đợi đến khi cô buông bỏ khúc mắc xuống, đợi đến lúc cậu ta có thể tranh phong được với Yêu Tôn thì lại theo đuổi cũng không muộn.
Chuyện tình cảm không thể gấp được.
Là cậu ta nông cạn!
Nghĩ tới đây, Sở Minh Hiên hơi khom lưng, “Nhận chỉ giáo.”
Cơ Yêu Nguyệt thoả mãn, “Quả nhiên bổn cung không nhìn lầm cậu, đi đi, tu luyện cho tốt vào.”
“... Vâng.”
Sau khi Sở Minh Hiên ra ngoài, Cơ Yêu Nguyệt ngồi xuống bên cạnh Sở Liên Thành, rút ngân châm ở sau đầu anh ta ra, dùng tay khẽ phủ lên tóc của anh.
“Liên Thành à Liên Thành, ngươi móc tim móc phổi cho cháu của ngươi, kết quả thì chiếm được cái gì? Cậu ta sợ ngươi đề phòng ngươi, biết ngươi gặp nguy nan, nhưng vì tư lợi của bản thân mà ngay cả một câu nhắc nhở cũng không chịu nói...”
Sở Liên Thành không trả lời ả, anh ta vẫn còn đang hôn mê. Nhưng Cơ Yêu Nguyệt cũng không bởi vì Sở Liên Thành không trả lời mà không nói nữa, ả ta hiếm khi muốn nói thật với anh ta như vậy.
“Liên Thành, ngươi thích ta như thế, nhưng khi biết chuyện của ta với Liệt Diễm thì lại ghét bỏ. Vậy chàng thì sao? Nếu chàng biết, có phải lại càng ghét bỏ không? Ta thích chàng như vậy, làm sao có thể để cho chàng ghét bỏ ta chứ?”
Ả ta lẩm bẩm, như thể mình thật sự là người bị hại, “Nhưng ta có nỗi khổ mà... Nếu không đi tìm Liệt Diễm, chẳng lẽ muốn mình bị đông chết hay sao?”
“Không, cô sẽ không chết.”
Sở Liên Thành tỉnh lại, giọng khàn khàn nói ra sự thật, “Không đi tìm Lửa Quỷ thì hàn độc của cô chỉ khỏi lại chậm hơn một chút mà thôi.”
“Nhưng như vậy quá chậm! Ta chữa thương ở Đông Hải hơn bảy trăm năm, vốn cho là chàng không đợi được con tiện nhân kia luân hồi chuyển thế thì sẽ hồi tâm chuyển ý. Anh chờ đợi cái gì thì ta chờ đợi cái đó!”
Cơ Yêu Nguyệt vứt mạnh Sở Liên Thành lên trên mặt đất, “Đàn ông mấy người đều như vậy, đều là xử nữ tình kết! Lẽ nào ta muốn nhanh chóng khỏi hẳn là sai sao?”
Sở Liên Thành lắc đầu, “Cô không sai, là tôi sai rồi.”
Anh không nên ôm hy vọng đối với ả, không nên lấy giá trị quan của mình để đánh giá ả. Anh cho là ả ta chỉ dám yêu dám hận, ngoại trừ Kim Đậu Đậu nhưng vẫn tốt bụng đối với những người khác. Nhưng mà anh sai rồi, một người vì đạt được mục đích mà bán đứng cả thân thể của mình thì chuyện điên cuồng gì mà không làm ra được chứ?
“Chờ ta khỏi rồi thì sẽ tu sửa lại chân thân, sau đó tự tay giết chết Liệt Diễm! Như vậy ngươi cũng nên hài lòng rồi chứ?”
Sở Liên Thành bật cười, “Cô cho là tu sửa lại chân thân thì mọi chuyện có thể biến mất sao? Cô bẩn không phải thân thể mà là linh hồn!”
“Sở Liên Thành!”
Cơ Yêu Nguyệt nổi giận, bỗng nhiên nghĩ đến cái gì đó mà chuyển đề tài câu chuyện, “Không phải là vì Sở Minh Hiên mà ngươi mới hận ta như vậy chứ?”
“Nó vẫn chỉ là một đứa bé!”
“Ha, ta cũng không ép cậu ta, tất cả đều do bản thân cậu ta lựa chọn.”
Sở Liên Thành không tin, “Nếu như cô không dụ dỗ nó thì Minh Hiên sẽ không làm như vậy! Cơ Yêu Nguyệt, ngay cả huyết mạch dòng chính cuối cùng của Sở gia chúng tôi mà cô cũng không buông tha!”
“Ta không buông tha?”
Cơ Yêu Nguyệt cười nhạt, “Không ngại nói cho ngươi biết, lúc ta dùng ngân châm đâm đầu người thì ta đã cho cậu ta cơ hội để nhắc nhở ngươi. Nhưng cậu ta không nhắc nhở ngươi, ngươi thấy đây là vì cái gì hả?”
Sở Liên Thành trầm mặc, Cơ Yêu Nguyệt không chịu buông tha, “Bản tính đa nghi của người Sở gia không phải ngươi là người rõ ràng nhất sao?”
“...”
“Ngươi suy nghĩ kỹ đi, trước khi dạy cậu ta tu đạo, không phải những lần cậu ta thấy ngươi đều mang theo phòng bị à?”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...