Đậu Đậu ngủ một giấc đến giữa trưa, tỉnh lại đánh răng rửa mặt, phát hiện trên cổ mình có thêm một cái vòng cổ trân châu. Dùng mũi nghĩ cũng biết là do Yêu Nghiệt lén lút đeo lên cho cô. Người kia, hôm qua hết thế này lại đến thế kia, dùng một cái vòng trân châu đã muốn để cô quên rồi à? Không có có cửa đâu!
Nhưng mà nếu không thấy cái vòng trân châu trên cổ này thì cô cũng quên mất thật. Vừa nãy lúc đánh răng cô còn đang nghĩ, gần đây không làm gì liên quan đến thể lực, vậy tại sao cánh tay lại mỏi như thế chứ?
Khóe miệng Đậu Đậu giật giật, sau đó vội vàng an ủi mình, không sao không sao, vừa mới rời giường còn mơ màng, đây không phải là do mày đần độn, mà cho dù là như vậy thì đây nhất định là do mang thai sinh trứng gây ra.
Nhưng mà nói qua cũng phải nói lại, cái vòng trân châu này màu sắc thật đặc biệt. Cô chưa bao giờ thấy qua trân châu màu đỏ máu đâu.
“Thích không?”
“Ừ, thích. Tại sao anh lại đi vào đây vậy hả?”
“Bên ngoài có người kêu khóc chờ em ra cứu vớt kìa, anh không có cách nào xuất hiện được, em mau thay quần áo đi.”
Nói xong thừa dịp Đậu Đậu không phòng bị mà hôn trộm một cái, “Thật đẹp!”
Đậu Đậu, “... Ai vậy?”
“Trương Khải Bình.”
Sau đó Đậu Đậu lập tức vui vẻ, “Mấy ma nữ kia sẽ không thật sự quấn lấy anh ta đấy chứ?”
Ánh mắt của Yêu Nghiệt nói cho cô biết: Đúng, chính là như vậy!
Ngày đó sau khi ma nữ mang Trương Khải Bình đi, cô cẩn thận suy nghĩ một chút, hồn khí trên người bọn họ gần như giống nhau hoàn toàn, không thể là bốn bào thai được. So với bốn bào thai, bọn họ lại giống như linh hồn của một người chia làm bốn phần hơn. Nghĩ như vậy, việc ma nữ ỷ lại vào Trương Khải Bình lập tức có thể giải thích được. Ma thuần âm, người thuần dương, âm thịnh thì dương suy, mà dương thịnh thì âm suy. Lúc còn sống ma nữ vì một nguyên nhân nào đó mà bị chia nhỏ thành bốn phần, nếu muốn đầu thai nhất định phải thông qua việc hấp thu nguyên dương của đàn ông, một lần nữa chắp vá hồn phách của mình lại thành một.
Cho nên, ừ, thông cảm cho Trương Khải Bình...
Dựa theo ý tưởng ban đầu của Yêu Nghiệt là không thích để vợ làm những việc vớ vẩn này. Nhưng ma nữ là do hắn tìm đến, biết rõ ngọn nguồn, không có nguy hiểm. Hơn nữa vợ không đi học, chờ ở nhà trọ cũng chỉ luyện công chế thuốc, trêu chọc các con và bị hắn trêu chọc. Đây không phải là hắn sợ cô buồn chán hay sao? Cho nên cái việc vớ vẩn này làm một chút cũng không sao.
Nói chung dưới sự ngầm cho phép của Yêu Nghiệt, Trương Khải Bình lẹt xẹt dép lê vẻ mặt chán chường đi vào phòng 912, có bốn cô gái xinh đẹp giống nhau như đúc nhắm mắt theo đuôi.
Đậu Đậu nghẹn cười, “Ngồi đi.”
Trương Khải Bình ồ một tiếng, như bị mất hồn ngồi ở đối diện Đậu Đậu. Anh ta từng sợ hãi, từng mắng chửi, từng giãy giụa, tất cả đều không ăn thua gì. Bây giờ anh ta đã gần giống như một phế nhân rồi.
Trương Khải Bình ngồi xuống, bốn cô gái xinh đẹp cũng làm theo, hơn nữa còn là mỗi bên hai người, lần lượt ngồi xuống bên cạnh anh ta.
Đậu Đậu nghẹn cười vô cùng khổ cực, giả vờ trang nghiêm nói, “Cảnh sát Trương, anh làm sao vậy? Tìm tôi có chuyện gì thế?”
Trương Khải Bình hơi giương mắt, “Cô Kim, cô có cách nào không? Chỉ cần có thể đưa bốn vị tổ tông này đi, cô bảo tôi làm cái gì tôi cũng đồng ý!”
Đậu Đậu nhìn khuôn mặt cứng đờ của cô gái xinh đẹp kia một chút, từ trong nội tâm không nổi lên chút chán ghét nào, “Cô tên là gì?”
Bốn cô gái lắc đầu, “Đã quên.”
“Không nghĩ ra được chút nào sao?”
“Ừ.”
“Này, cô Kim, cô đừng tán gẫu với bọn họ nữa được không?”
Trương Khải Bình khóc không ra nước mắt, cắt đứt cuộc nói chuyện, “Cô nhanh chóng đưa bọn họ đi đi. Ba đời Trương gia đều là đơn truyền, không thể tuyệt hậu vì tôi được!”
Đậu Đậu, “... Cô ấy cũng không phải là ác ma, sẽ không làm vậy với anh đâu.”
Trương Khải Bình suýt nữa nhảy dựng lên, “Cái này còn gọi là không làm gì à? Nếu còn tiếp tục như vậy thì sớm muộn tôi cũng tắt thở đó!”
“Chồng à...”
“Đừng, đừng gọi như vậy! Coi như tôi xin mấy người, tôi không thể lặp đi lặp lại nhiều lần chuyện có lỗi với vợ của tôi được...”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...