Biển Biển cạch một tiếng nhảy đến trước mặt Yêu Nghiệt, mạnh mẽ ngắt lời nói: Đủ rồi! Cùng lắm thì con không nói thiểu năng có ý gì là được chứ gì!
Yêu Nghiệt dừng một chút, không nói chuyện.
Đậu Đậu đã bị cái tiếng cạnh này làm cho kinh hồn bạt vía __ Cạch? Không phải là vỡ đấy chứ?
Cô cẩn thận đưa tay lật một mặt của Biển Biển lên, cẩn thận nhìn một chút, không thấy có vết nứt, lúc này mới thở phào nhẹ nhõm.
Sau đó cô lườm Yêu Nghiệt, “Có phải là con ruột của anh hay không vậy? Tại sao lại không lo lắng chút nào thế hả?”
Yêu Nghiệt bị vợ mắng, uất ức nhìn cô một cái, “Đương nhiên là con ruột của anh rồi, nếu không bây giờ không nứt thì cũng vỡ lòng đỏ.”
Đậu Đậu, “...”
Nghe xem đang nói cái gì vậy hả?
Vỡ lòng đỏ?
Có ai nói con ruột của mình như vậy không?
Yêu Nghiệt bị ánh mắt của vợ lên án, xấu hổ sờ sờ mũi, “Ha ha ha, vợ à, em ăn no chưa? Ăn no rồi thì để anh đi rửa chén.”
“Khoan đã.” Một tay Đậu Đậu cầm lấy một quả trứng xem xét kỹ càng, “Tôi nghĩ vừa rồi anh nói rất có lý.”
Yêu Nghiệt, “...”
“Anh nhìn nó gầy teo nhỏ xíu, đến bây giờ còn không biết nói. Chắc là quả trứng lớn hơn một chút này mới thật sự là…”
“Mẹ!”
Lời Đậu Đậu còn chưa nói hết đã bị cậu nhóc trong lòng bàn tay cắt đứt. Nhóc sốt ruột vội vàng dùng giọng nói trẻ con gọi mẹ. Sau đó ngừng lại hai giây, lại bày ra dáng vẻ trứng ta rất bình tĩnh không hoảng hốt không rối loạn, nói tiếng người mà mình vừa mới học được, “Ba, mẹ, ăn cơm, đi ngủ.”
Yêu Nghiệt nhìn con trai nhà mình vì tranh thủ vị trí anh cả mà bán đứng tiết tháo, nghẹn cười vô cùng khổ cực. Tính cách của thằng nhóc này rất giống anh khi vừa mới gặp được vợ: không tự nhiên, kiêu ngạo, lại còn im thin thít, nhưng thật ra trong đầu đã sớm không thể bình tĩnh nổi rồi.
Nếu như nhóc có biểu tình mà nói, vậy thì lúc này nhất định sẽ rất kiêu ngạo. Hừ, ai nói là bổn cục cưng không biết nói tiếng người hả? Bổn cục cưng nói ra tiếng người đến chính mình cũng sợ luôn đó!
Đậu Đậu nghe xong một chuỗi dài tiếng nói lưu loát thì rất khiếp sợ, “Lúc… lúc nào thì nó học được những cái này vậy? Cái này… cái này cũng quá thông minh rồi? Còn nói được nhiều hơn so với Viên Viên.”
Biển Biển kiêu ngạo hừ một tiếng, coi như là tinh mắt. Thấy Đậu Đậu khen Biển Biển cực độ như thế, Viên Viên lập tức trở nên không vui. Cô bé quay một vòng trong tay Đậu Đậu, mạnh mẽ thể hiện cảm giác tồn tại, “Ba mẹ ăn chơm chi ngủ bú sữa! Bú sữa! Bú sữa!”
Tay Đậu Đậu run lên một cái, “Viên Viên cũng biết nói nha ~ Thật ngoan, thật thông minh!”
Biển Biển chỉ trích: Em phát âm không đúng tiêu chuẩn!
Viên Viên: Sau này sẽ đúng tiêu chuẩn! Hừ! Người ta còn nói nhiều hơn em một câu đó!
Biển Biển:... Người ta mới không muốn nói cái câu bú sữa ngây thơ như vậy đâu!
Viên Viên: Mặc kệ! Dù sao em chính là em trai!
Viên Viên vừa nói như vậy, Biển Biển lập tức nổi giận. Nhóc tỉ mỉ nhớ lại lời nói mà đôi ba mẹ không đáng tin cậy kia vừa mới nói xong, rất nhanh lại nói như vẹt, “Vợ à, em ăn no chưa? Ăn no rồi thì để anh đi rửa chén!”
Khóe miệng Yêu Nghiệt co rút một cái, chà chà, thằng nhóc này thật đúng là...
Tuy rằng đứa nhỏ Xà tộc vừa mới sinh ra đã có thể nhận được truyền thừa, nói được ngôn ngữ của yêu quái, hiểu được tiếng người. Nhưng mà vừa mới mở miệng đã nói được một câu dài, lại còn cắn chặt từng chữ phát âm rõ ràng tiêu chuẩn như thế này, hắn ở Xà tộc một ngàn năm cũng chưa từng thấy qua.
Rất tốt, rất nhanh con trai sẽ bị con gái ép thành một thiên tài! Đến lúc đó giao con gái cho con trai trông nom thì hắn có thể an tâm nuôi thả chúng nó rồi!
Khà khà khà, ngẫm lại thấy thật hài lòng!
Đậu Đậu rất kích động, “Mẹ vốn còn nghĩ có phải con có chút ngốc hay không, nhưng mà bây giờ nhìn lại, áp lực đều là tinh hoa!”
Biển Biển:... Đây là khen ngợi à!
Đậu Đậu kích động thì kích động, nhưng lý trí vẫn còn ở đó, lại muốn tìm người để khoe một chút giống như lúc trước.
Có điều hai quả trứng thông minh như vậy, có phải là sắp phá vỏ rồi đúng không?
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...