Yêu Nghiệt cầm trứng từ trong ngực ra: Viên Viên Biển Biển, bắt đầu từ bây giờ ba muốn dạy các con nói tiếng người, trước khi phá vỏ cần phải học xong.
Viên Viên rất vâng lời: Dạ!
Biển Biển lại kiêu ngạo quay đầu đi: Hừ! Vậy mà lại để quên bọn con ở trên bàn, con mới không cần học! Con muốn đoạn tuyệt quan hệ ba con với ba!
Sau khi nói xong còn ngại thiếu, đứng lên lấy thân thể dài dẹt đụng vào Viên Viên một chút: Này, em có chút tiền đồ đi được không? Vừa nãy ba còn để quên chúng ta ở trên bàn đấy!
Viên Viên bị nó đụng vào làm bản thân bị lăn lộc cộc hai vòng, chóng mặt gật đầu: Em trai nói, hình như cũng có đạo lý nha!
Biển Biển vừa nghe thấy lập tức xù lông: Ai là em trai hả? Anh là anh trai! Anh trai!
Viên Viên lăn qua lăn lại: Mặc kệ, em nhỏ thì em chính là em trai! Đúng, chính là như vậy!
Thấy hai quả trứng lại vì vấn đề ai lớn ai nhỏ mà bắt đầu cãi nhau, Yêu Nghiệt đỡ trán, “Đứng ầm ĩ nữa, ai phá vỏ ra trước thì người đó là lão đại!”
Sau đó trứng vốn đang cùng trên một mặt trận thống nhất, trong nháy mắt cũng bởi vì vấn đề ai là lão đại mà cạch mặt nhau luôn, thở phì phò nhìn nhau một hồi, rồi đều hừ lạnh một tiếng không thèm để ý đến đối phương nữa.
Yêu Nghiệt, “...”
Rất tốt, như vậy chúng nó cũng sẽ không nói về chuyện vừa nãy hắn để quên chúng nó ở trên bàn nữa. Sau đó hắn bắt đầu nói một câu theo ngôn ngữ của yêu quái, rồi lại nói một câu tiếng người, hai quả trứng cùng gắng sức, ê a bi bô học hơn nửa ngày. Cái này gọi là trai cò tranh nhau ngư ông đắc lợi.
Yêu Nghiệt vắt chéo hai chân, một bên dạy trứng nói tiếng người, một bên đắc ý nghĩ: Muốn đoạn tuyệt quan hệ ba con với ba, hai nhóc con còn non lắm!
Thấy hai đứa nhóc học xong cách nói các từ như ba mẹ ăn cơm đi ngủ bú sữa một cách nhanh chóng, Yêu Nghiệt nhìn đồng hồ treo trên tường, nghĩ vợ cũng nên tỉnh rồi. Sau đó lập tức sờ sờ vỏ trứng nhỏ trơn truột của hai quả trứng, khen chúng nó vừa ngoan ngoãn vừa hiểu chuyện lại vừa thông minh. Tiếp sau đó quay người đi vào phòng bếp nấu cơm.
Biển Biển bị lừa học nói tiếng người rất lâu, mãi cho đến lúc yên tĩnh lại mới phản ứng kịp là vừa rồi mình lại bị ba tính kế.
Này, chuyện để quên bọn họ ở trên bàn còn chưa nói xong mà! Tại sao bọn họ lại bị lừa đi học tiếng người lâu như vậy chứ? Không được! Chuyện này tuyệt đối không thể cứ tính như vậy được! Có một thì sẽ có hai, có hai thì sẽ có ba, rơi vào trên người của một đôi cha mẹ không đáng tin cậy như thế, trong lòng cục cưng thật là mệt mỏi...
Nhưng mà so với Biển Biển đã mở ra toàn bộ linh trí nên sớm trở nên thông minh thì Viên Viên lại có vẻ ngơ ngác hơn nhiều. Nó không cảm thấy bị để quên ở trên bàn là chuyện gì nghiêm trọng, vừa ngửi thấy mùi thơm của thịt heo núi từ trong phòng bếp truyền ra, nó lại hận không thể lập tức phá vỏ đi ra ngoài ăn hai miếng. Hơn nữa nó thấy cha vô cùng tốt, mấy ngày gần đây đều rất nghiêm túc xoa ngực cho mẹ nha ~ Cho nên, chỉ cần lúc phá vỏ có thịt để ăn, có sữa để bú thì cha chính là cha tốt! Đúng, chính là như vậy!
Cũng may Viên Viên chỉ nghĩ như vậy, chứ không có dùng ngôn ngữ của yêu quái để trao đổi với Biển Biển. Nếu không thì có lẽ Biển Biển sẽ hoài nghi cuộc sống mất! Đều là một mẹ sinh ra, sao lại có chênh lệch lớn như vậy chứ?
Yêu Nghiệt lật thịt heo núi đã được rang co lại, sau đó cầm lấy cái que sắt xiên thịt ở bên trên. Trong nhà không có bếp nướng cũng không sao, dù sao hắn cũng không biết dùng. Có điều so với bếp lò thì dùng nội hỏa của hắn để nướng thịt còn ngon miệng hơn.
Sau đó Đậu Đậu lập tức bị mùi thơm của thịt quay gọi dậy. Cô mở cửa cung điện kêu một tiếng Yêu Nghiệt, trong nháy mắt liền xuất hiện ở trên bàn cơm trong phòng bếp.
Lúc này Yêu Nghiệt không dùng tay bưng, mà trực tiếp vung tay áo lên, hai mâm thịt lập tức vững vàng phi lên bàn cơm. Vẻ mặt Đậu Đậu mơ màng, còn Viên Viên đã sớm chảy nước miếng không nhịn được. Vừa mở miệng chính là âm thanh nhỏ bé đáng yêu vẫn còn hơi sữa:
“Mẹ ơi, ăn cơm!”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...