Vô Ưu ngượng ngùng nắm tóc, “Ha ha ha, điều này cũng đúng. Cảm ơn sư huynh đã khen!”
“... Đây không phải là khen ngợi.”
“Ồ.” Vô Ưu để đũa xuống, một bộ ngoan ngoãn nghe giảng.
“Vô Ưu, trăm năm trước đệ tu thành đại sĩ bắt yêu Xích Anh còn trước cả sư muội, sư phụ gửi gắm rất nhiều kỳ vọng đối với đệ. Nhưng sau khi đệ tu luyện thành thì cả ngày cà lơ phất phơ không chịu làm gì cả, hay là đệ nghĩ chỉ cần luyện đến Xích Anh là được rồi?”
Nghe Vô Ngân nói như vậy, Vô Ưu lập tức thành khẩn gật đầu, “Đúng vậy, sau khi đệ vào núi thì sư phụ đã nói như vậy.”
Vô Ngân thở dài, “... Huynh cũng biết sẽ là như thế này mà.”
“Ôi, núi Đạo Vương có hai đạo sĩ Cửu Anh là đủ rồi, cần gì phải làm khó đệ đâu đúng không? Cái này gọi là trên đời không có việc khó, chỉ cần chịu buông tha. Đệ nhìn qua đã không phải là cái loại sẽ vì người khác mà làm khó chính mình rồi!”
Vô Ưu nói xong lấy chiếc đũa, “Ăn ăn, ăn xong còn phải đi tìm Lạc Lê nữa.”
Vô Ngân, “...”
Bỏ đi, lười cãi cọ với nó, dù sao hắn đã tính ra sư muội ở nơi nào rồi, kế tiếp phải xem Lạc Lê có bản lĩnh tranh đoạt với Xà vương hay không. Nếu mà giành được thì hắn ta sẽ đưa sư muội trở về núi Đạo Vương. Còn nếu không giành được, ha, vậy coi như chuyện này không liên quan đến hắn nữa.
Nghĩ tới đây, Vô Ngân ung dung cầm chiếc đũa, “Đế Đô có cửa hàng bán hoa không? Ăn cơm xong dẫn huynh đi dạo đi.”
Vô Ưu cắn đùi gà ngẩng đầu, “Hả?”
Không phải bảo là đi tìm Lạc Lê à? Không phải bảo là mang sư muội trở về núi Đạo Vương hay sao? Hay là… Vô Ngân sư huynh đã lâu chưa xuống núi, lần này cũng muốn lấy việc công để làm việc tư đi chơi cho thật đã?
Ừ, nhất định là như vậy!
Nếu như Yêu Nghiệt biết hai người này một người đã sớm đứng ở bên đội của hắn, còn có một người chỉ cần có máy vi tính internet là có thể trạch đến mức vĩnh viễn sánh cùng trời đất thì không biết sẽ cảm thấy cách làm vừa rồi của mình rất ngu, rất thừa thãi hay không?
Đáng tiếc, hắn không biết, hắn còn đang lo lắng lúc nào thì vợ kịp thông minh ra rồi sẽ mang trứng rời nhà trốn đi mất đây này!
Nhưng làm sao Đậu Đậu có thể mang trứng rời nhà trốn đi được chứ? Cô đã tin lời của hắn, cho rằng không có hắn thì trứng sẽ không phá vỏ ra được rồi! Cho nên, tóm lại, mang trứng về nhà mẹ đẻ gì gì đó, sắp tới cũng sẽ không xảy ra. Có điều chờ đến lúc trứng phá vỏ ra thì khó mà nói được.
Đậu Đậu ở trong tay áo của Yêu Nghiệt vô cùng thoải mái. Nếu cô biết trong tay áo hắn có một tòa cung điện lớn như vậy thì đã sớm ôm bắp đùi hắn rồi có được không! Nhìn những trân bảo hiếm có khó tìm này, đủ cho cô miệng ăn núi lở mấy đời. Đậu Đậu vô cùng kinh ngạc, không bao lâu, lập tức dùng hết tất cả những lời ca ngợi cả đời của mình.
Rốt cuộc lai lịch của Yêu Nghiệt là gì vậy? Dáng vẻ của cái cung điện này, khí thế còn lớn hơn rất nhiều so với cung điện trong phim truyền hình.
Đậu Đậu sờ dạ minh châu cực phẩm, rồi lại ôm cái cây phỉ thúy thường thanh một cái, sau đó đi về phía cái giường Kingsize nằm lên trên đó, nghĩ cuộc đời thật là tốt đẹp.
Cho nên khi Yêu Nghiệt vô cùng lo lắng đi vào phòng số 912 thì Đậu Đậu bên này đã ngủ đến không biết gì hết rồi. Hắn giật tay áo gọi hai câu, lúc phát hiện ra sự thật này thì lại bất đắc dĩ mất một lúc. Cũng tốt, tòa cung điện này là hắn tốn gần nghìn năm chế tạo. Cô có thể thích, hắn hài lòng còn không kịp nữa là. Nếu cô đồng ý sẽ luôn vui vẻ ngủ ở trong tay áo của hắn thì hắn càng vui hơn.
Bây giờ người của núi Đạo Vương đã xuống núi tìm cô, cô ở trong tay áo của hắn mới là an toàn nhất, bảo đảm nhất. Cho dù Thiên Vương lão tử có đến thì cũng đừng nghĩ cướp được cô đi. Ngủ đi, nhân cơ hội này, hắn cũng phải dạy trứng nhà mình nói tiếng người cho tốt mới được. Còn phải cố gắng làm cho chúng nó lấy hình người để phá vỏ. Nếu như hù vợ sợ hãi, thì xách cả hai đưa ra đánh mông luôn!
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...