Vẻ mặt kia của Đậu Đậu, nếu như không phải là bị Yêu Nghiệt ôm chặt lấy thì quả thật hận không thể chặt hắn thành tám khối. Ngươi nói hắn xem, đi thì đi, tại sao còn có thể quên trứng ở chỗ đó chứ? Cho dù có đánh mất cô thì cũng không thể để quên trứng ở chỗ kia có được không hả!
Yêu Nghiệt làm một động tác tay đừng lên tiếng, hạ giọng cắn lên lỗ tai cô, “Em còn trách anh sao? Anh đã nói bao nhiêu lần rồi, lúc ăn cơm thì đừng nhìn chúng nó nữa, tình huống ban nãy anh chỉ có thể giấu em đi trước.”
Đậu Đậu trừng mắt nhìn hắn: Bản thân đã quên cầm đi lại còn ngụy biện à?
Vô Ngân Vô Ưu tìm một chỗ trống ngồi xuống, thật trùng hợp và cũng không khéo thay chỗ đó cách bàn của Đậu Đậu một bàn, chỉ cần xoay người một cái là có thể thấy trứng ở trên bàn hai người.
“Vô Ưu, hơn một tuần lễ này đệ đã tra được hành tung của sư muội chưa?”
Vô Ưu lay cái đầu ổ gà màu rám nắng hai cái, vẻ mặt chột dạ chạy tới kéo cái ghế cho Vô Ngân, “Sư huynh ngồi xuống chỗ này đi, nhà hàng món ăn thôn quê này ăn rất ngon, đảm bảo huynh ăn một lần thì sẽ muốn ăn lần thứ hai.”
Sau đó lại như một tên tay sai vừa bưng trà vừa rót nước, “Sư huynh uống nước.”
Vô Ngân bất đắc dĩ, “Nhìn dáng vẻ này của đệ là huynh biết, mấy ngày này đệ chưa làm cái gì cả. Vô Ưu, đệ đừng nói với huynh là hơn một tuần lễ này đệ đều ở lại trong Cục bắt yêu chơi game nhé?”
Vô Ưu xấu hổ, “Hì hì hì...”
Khóe miệng Đậu Đậu giật một cái, đây thật đúng là chuyện mà thập nhất sư huynh có thể làm ra mà. Nhìn quần áo có nhiều nếp nhăn trên người anh ấy, lại nhìn cái gương mặt và cơ thể có cảm giác như bị móc sạch kia, người này nhất định là đã bảy tám ngày chưa chợp mắt.
Người tu đạo có một vài chỗ tốt như vậy, tha hồ thức đêm cũng sẽ không chết, cho nên cô hoàn toàn có lý do hoài nghi trăm năm trước lúc thập nhất sư huynh tu thành đạo sĩ bắt yêu Xích Anh lại không tiến triển thêm chút nào là bởi vì chơi game gây họa. Nhưng cô lại rất biết ơn vì người này mê chơi game, nếu không nhất định anh ấy sẽ tìm được cô.
Đậu Đậu cảm thấy có chút may mắn, ngay sau đó lại thầm mắng mình ngu xuẩn. Vô Ngân sư huynh cũng đã xuống tìm cô rồi, may mắn cái gì mà may mắn! Hắn chính là đệ tử đoán mệnh xuất thần nhập hóa nhất trong núi Đạo Vương mạch chính, xem bói đoán mệnh suy đoán nhân tâm chưa từng thất bại lần nào.
Tuy hắn cả ngày ở núi Đạo Vương không lộ mặt nhưng người qua đường không rõ ngày sinh tháng đẻ đi một vòng ở trước mắt hắn thì đều có thể bị hắn nhìn thấu. Quả thực còn liều mạng hơn so với chuyên gia tâm lý học nữa kìa!
Bây giờ hắn xuất hiện ở nơi này, nhất định là đã tính ra vị trí cụ thể của cô rồi. Ôi trời ạ, lần này thì thảm rồi, nếu như bị bọn họ mang về núi Đạo Vương, thế thì chẳng phải cô sẽ không còn được gặp lại trứng nhà cô nữa à?
Nghĩ tới đây, Đậu Đậu nhìn về phía Yêu Nghiệt: Này, anh mau nghĩ cách đi!
Còn về việc để cho Yêu Nghiệt nghĩ mà không phải là mình nghĩ, khụ khụ, đây không phải là do bây giờ cô sốt ruột quá nên chỉ số thông minh đã bỏ nhà ra đi hay sao?
Yêu Nghiệt ra hiệu cho cô đừng nói chuyện, đưa tay phóng ra từng chút yêu lực một.
Hai quả trứng trên bàn giật giật, di chuyển từng chút từng chút về phía cửa sổ, trong khoảng cách chỉ còn một cánh tay, Vô Ưu đột nhiên “Ô” một tiếng.
Sau đó Yêu Nghiệt nhanh chóng thu tay lại, trứng dừng lại ở mép bàn.
“Vô Ưu, làm sao vậy?”
“Hình như vừa nãy đệ ngửi được một mùi yêu khí rất nhạt, sư huynh có ngửi thấy không?”
Vô Ngân lắc đầu, “Không có.”
“Hử, có lẽ là đệ ngửi sai rồi.”
Vô Ưu gãi đầu một cái, sau đó cầm thực đơn, “Cái này cái này đều không được, còn lại những thứ khác đều mang đến một phần đi.”
Sau đó khép thực đơn lại, “Sư huynh, huynh tính ra được tung tích của sư muội rồi à?”
“Ừ!”
“Lúc nào thì sư huynh chuẩn bị đi tìm muội ấy?”
“Không vội, tìm Lạc Lê trước đã, về phần sư muội, sau này giao cho hắn ta đi tìm là được rồi.”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...