Diệp Tinh Trạch cảm thấy mình có chút hoang mang, “Đó là miếng ngọc chú tư cậu ta đưa cho để tìm bạn gái cậu ta. Phụ nữ có chồng như cô mơ mộng cái gì?”
Đậu Đậu buồn bực, “Chỉ là một miếng ngọc thôi, sao mà lắm chuyện như vậy?”
Thấy Đậu Đậu phiền muộn, Diệp Tinh Trạch càng mất kiên nhẫn, “Đừng phí lời nữa, trả cầu lung linh cho tôi!”
“Không được! Tôi muốn miếng ngọc kia, nếu không anh đừng hòng lấy lại cầu lung linh.”
“Kim Đậu Đậu! Đồ lấy oán trả ơn!”
Diệp Tinh Trạch muốn nói, nếu như không phải là lúc tiểu gia đoán mệnh cho Trường Sinh, quả cầu lung linh tự chạy đến cửa nhà cô, tiểu gia liền cơ trí nói cô có thể chữa khỏi bệnh cho Trường Sinh thì bây giờ con nhóc nhà cô vẫn còn đang chịu khổ ở nhà họ Kim đấy biết chưa hả!
Nhưng cậu lại suy nghĩ, thân là đại sư đoán mệnh, cậu không thể không có cốt cách như vậy được. Vì vậy cậu ta chỉ tức giận nói Đậu Đậu lấy oán trả ơn, rồi tương đối cốt cách… chạy lên cướp. Kim Đậu Đậu sao có thể để cho cậu lấy được, tránh qua tránh lại không cho cậu đến gần.
Anh đuổi tôi đánh một lúc lâu, Diệp Tinh Trạch khom người chống tay lên đầu gối thở hổn hển.
“Kim Đậu Đậu, cô là cướp hả? Sao lại cứ muốn miếng ngọc của Minh Hiên chứ?”
“Anh đừng có quan tâm cái này, dù sao không có vòng bạch ngọc, tôi sẽ không trả cầu lung linh tám mặt lại cho anh đâu.”
Cầu lung linh tám mặt.
Diệp Tinh Trạch nghiêm mặt, sao cô ta lại biết đó là cầu lung linh tám mặt.
Cậu nhớ rõ từ nãy đến giờ, cậu chưa từng nói thứ cậu muốn lấy lại là cầu lung linh tám mặt. Ngược lại ngay từ đầu cô ta đã biết thứ cậu muốn lấy lại chính là cầu lung linh rồi. Tại sao cô ta lại biết những thứ này? Rốt cuộc cô ta là ai?
Đậu Đậu còn tưởng rằng Diệp Tinh Trạch đang cúi đầu chán nản, đắc ý không ngừng lui về phía cửa, “Không có cầu lung linh, anh sẽ không thể đoán mệnh nữa rồi! Cứ suy nghĩ cho kỹ đi nha~”
Diệp Tinh Trạch kinh hãi, quả nhiên cô ta biết thân phận của cậu.
Nhưng làm người không thể quá đắc ý, Đậu Đậu lùi mãi, thì bất thình lình đạp phải một viên đá nhỏ, ngã thẳng xuống đất.
Diệp Tinh Trạch vỗ đùi cười to, lạch bạch chạy đến, lấy quả cầu lung linh trong tay Đậu Đậu ra.
“Hừ hừ, tranh với tôi à_ Sao trên người cô lại có mùi yêu hả?”
Đậu Đậu vội vàng che lấy bụng. Không phải Tiểu Đông Quách chưa học được gì sao? Tại sao lại ngửi được mùi yêu trên người cô chứ? Xong rồi xong rồi, ngộ nhỡ Tiểu Đông Quách gặp chuyện bất bình, liền đưa cô về núi Đạo Vương, vậy thì cô sẽ mất hết mặt mũi!
“Kim Đậu Đậu, cô…”
“Đứng lại! Không được qua đây!”
Đậu Đậu luống cuống, bây giờ cơ thể cô quá yếu, lấy trứng yêu ra sai cách thì cô sẽ chết mất.
Diệp Tinh Trạch dồn Đậu Đậu vào góc tường, nhìn chằm chằm mắt cô rất lâu, cuối cùng mở miệng, “Tôi chưa từng nói thứ tôi muốn lấy lại là cầu lung linh, tại sao cô lại biết? Rốt cuộc cô là ai?”
“Tôi...”
“Cô là người hay yêu?”
Đậu Đậu che bụng, hồi lâu chợt cốc đầu Diệp Tinh Trạch, “Tôi là sư thúc của cậu.”
Cô nghĩ rồi, so với quay về núi Đạo Vương bị lão già mất nết đó cười nhạo thì cô thà thừa nhận thân phận, sau đó nhận được sự trợ giúp từ Tiểu Đông Quách còn hơn. Đều là mất mặt, nhưng núi Đạo Vương có đến ba nghìn đệ tử lận. Ba nghìn so với một, kẻ ngốc cũng biết chọn thế nào.
“Sư thúc?” Diệp Tinh Trạch cười, “Tôi có mười sáu sư thúc, bảy người là đạo sĩ bắt yêu Xích Anh, tám người là đạo sĩ bắt yêu Tranh Anh (Tranh: màu cam), còn lại một người, là đạo sĩ bắt yêu Cửu Anh trẻ tuổi nhất tính đến bây giờ. Giới tính của người đó giống cô, chỉ có điều...”
“Chỉ có điều cái gì?”
“Tiểu sư thúc của tôi là người phụ nữ xinh đẹp nhất trên đời, còn cô, cô là ai chứ?”
Kim Đậu Đậu không nhịn được muốn hộc máu. Nếu là lúc trước, có người khen cô như vậy thì nhất định cô sẽ rất vui vẻ. Nhưng bây giờ cô ăn phải táo độc nghẹn chết rồi, trong bụng còn có hai quả trứng rắn nữa!
Sao có thể vui vẻ được chứ!
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...