Lạc Thi Nhã nhắm mắt lại, “Anh uống say rồi...”
“Tôi rất tỉnh táo,” Sở Minh Hiên dừng lại, “Người tôi yêu là Kim Đậu Đậu.”
“Nhưng Kim Đậu Đậu không có ở đây!”
“Vậy thì đã sao? Tôi không có cách nào thuyết phục bản thân chạm vào cô gái khác ngoài cô ấy! Như thế đến bản thân tôi cũng cảm thấy buồn nôn!”
Nước mắt Lạc Thi Nhã giàn giụa, cô ta biết rõ cậu có bệnh sạch sẽ, nhưng cô ta bẩn lắm sao? Cô ta là vi khuẩn sao?
Cút? Buồn nôn?
Sở Minh Hiên, tôi yêu anh như vậy, anh lại làm tổn thương trái tim tôi như thế sao?
Dù nói thế nào Lạc Thi Nhã cũng là đại tiểu thư được cưng chiều từ nhỏ của Lạc gia, hết lần này đến lần khác hạ mình, nói thẳng ra vẫn chẳng phải đều chỉ vì tình yêu sao. Thế nhưng hiện giờ Sở Minh Hiên đoạn tuyệt nói chia tay như vậy, còn ở trước mặt cô ta nói yêu Kim Đậu Đậu. Việc này đối với một nữ thần luôn ở tít trên cao chờ mọi người tôn kính quỳ phục, hoàn toàn không khác gì một sự sỉ nhục. Dù cho cô ta vẫn muốn có được Sở Minh Hiên nhưng cũng không cho phép để lòng chân thành của mình bị cậu ta chà đạp.
Vì vậy cô ta đã bỏ đi. Như cái xác không hồn đi qua đám nhân viên cứu hộ còn đang ngớ ngẩn, giống như một con búp bê rối không chút tức giận. Ở trước mặt nhiều người như vậy, cô ta không màng đến liêm sỉ mở cơ thể mình dưới cơ thể cậu ta, kết quả cô ta đạt được điều gì? Hoàn toàn đều là sỉ nhục!
Kim Đậu Đậu! Đều là vì Kim Đậu Đậu! Nếu không phải vì con nhỏ đó, Sở Minh Hiên đã không cự tuyệt cô ta như vậy!
Chú Tư Sở thả Linh Uyên đi cầu cứu, không đến hai phút sau, Hỏa Quỷ Liệt Diệm đã xé toạc lớp băng lạnh trên mặt đất chui ra ngoài. Gã ta có một mái tóc đỏ rực như lửa, cột đuôi ngựa một cách phóng đãng, nửa khuôn mặt mị hoặc được quấn quanh bởi hình vẽ ngọn lửa thần bí, “Tìm ta có việc gì?”
“Cứu cô ấy.”
Hỏa Quỷ lẳng lơ nhìn người phụ nữ đang nằm dưới đất một cái, “Biết rồi, ra ngoài đi.”
Sở Liên Thành không nhúc nhích. Ánh mắt của Hỏa Quỷ nhìn Yêu Nguyệt có vấn đề. Ánh mắt đó quá lộ liễu tùy tiện, giống như... đang nhìn một cô gái gặp ai cũng có thể tách hai chân mình ra.
Cách hình dung này không hề quá đáng một chút nào. Hỏa Quỷ chính là nghĩ như vậy.
Gã ta sử dụng ngọn lửa trên cơ thể, nhiệt độ của cả căn hầm nhanh chóng tăng lên. Chẳng bao lâu đã từ nhiệt độ âm dưới 0 độ tăng lên hơn 30 độ. Sau đó thấy Sở Liên Thành nhất quyết không chịu ra ngoài thì gã có chút mất kiên nhẫn nói, “Sao? Ngươi muốn xem ta cứu cô ta thế nào à?”
Sở Liên Thành nhíu mày lại, ngầm thừa nhận.
“Ha, Sở Liên Thành, ngươi cũng hào phóng thật đấy.”
Hỏa Quỷ cười phóng túng, nghĩ gì đó lại im bặt không nói gì nữa, “Ngươi đừng nói với ta ngươi không biết ta cứu cô ta như thế nào nhé.”
Sở Liên Thành đột nhiên có một dự cảm không lành. Hỏa Quỷ vui vẻ, vòng qua anh ta một vòng, không nhịn được vỗ vỗ tay, “Được, việc này quả thật rất ngu ngốc. Chỉ có điều người phụ nữ mà ngươi thích này lại không hề coi ngươi ra gì~”
“Ngươi có ý gì?”
“Có ý gì? Ngươi yêu thầm cô ta đã mấy trăm năm, đến cả bạn tình cũng không có. Thân là đàn ông, ta thật cảm thấy không đáng cho ngươi!”
Sở Liên Thành nắm chặt tay, vung mạnh qua phía Liệt Diệm, “Ngươi nói láo!”
Liệt Diệm nắm chặt nắm đấm của Sở Liên Thành, cười một điệu cười tà ác, “Ngươi đoán được? Cũng tốt, nhân hôm nay ông đây đang có hứng, cùng chơi một trận thế nào?”
Sở Liên Thành hất tay của Liệt Diệm ra, không nói một lời bỏ đi.
“Ngươi cứ thế mà đi à? Công phu trên giường của cô ta rất giỏi đó!”
“Này, Sở Liên Thành! Trước khi đi ngươi không nhổ lớp vảy hộ tâm ra à? Đừng trách ta không nhắc nhở ngươi, đứa cháu trai của ngươi đang tự giày vò bản thân đấy, không chạm vào phụ nữ thì không có thuốc giải, ngươi cứ đợi hốt xác nó về đi.”
Sở Liên Thành cuối cùng cũng dừng chân lại, “Ngươi có ý gì?”
Hỏa Quỷ trợn mắt, xé rách áo của Yêu Nguyệt, lần mò tìm nhổ lớp vảy rồng trên ngực ả, “Lớp vảy hộ tâm của thượng cổ Long Tộc có thể giải bách độc.”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...