Long vương đột nhiên bị vẻ mặt không biết xấu hổ của Đậu Đậu làm cho ngơ ngác, chỉ vào cô một lúc lâu, cũng không nói ra được gì.
Ông ta thật sự không thể ngờ được trên thế gian này lại có người vô liêm sỉ như thế.
Gọi ông ta thì gọi là Long vương, gọi vợ ông ta là mẫu hậu? Ông ta biết ngay mà! Biết ngay ma nữ như cô không phải cái thứ gì tốt! Long vương càng nghĩ càng tức, tức đến rầu cũng nhếch lên, thấy ông ta sắp ra tay cướp cửa tùy ý trong tay Đậu Đậu, Yêu Nghiệt nhẹ ho khan một tiếng, “Long vương, đồ vật đã cho đi, còn có thể lấy về được sao? Cho dù thật sự phải trả lại, cũng phải để mẫu hậu ta mở miệng mới đúng chứ?”
Được lắm, Yêu Nghiệt không nói gì còn tốt, hắn vừa mở miệng, rõ ràng là đứng về phe Đậu Đậu.
Sắc mặt Long vương phải nói là đen đến khó coi, mãi lúc lâu sau, ông ta mới nghiến răng nghiến lợi nói, “Cửa này là ta làm cho mẫu hậu con dùng! Mẫu hậu con không biết làm ra cánh cửa này mất bao nhiêu thời gian bao nhiêu công lực, nếu bà ấy biết, nhất định sẽ không cho nó dễ dàng như thế!”
“? Thế sao?”
Yêu Nghiệt không nhịn được phải hỏi lại, sau đó trên vai lại nhiều thêm một Tứ Bất Tượng, hắn sửng sốt xong thì lạnh lùng nói, “Nhưng không phải đã làm một cái khác rồi sao? Lấy cái này về, vậy cái kia đưa cho ai?”
Long vương nhận ra Tư Bất Tượng trên vai Yêu Nghiệt chính là kính linh Thiên Vân, hơi chột dạ một chút, lại thẳng cổ giả vờ trấn định, “Ta, ta để tự dùng không được à?”
“Để tự dùng? Sao ta lại không hề biết, vị Sa Tử Yên ở tây cung kia biến thành bản thân Long vương từ lúc nào vậy?”
“Con...
con đừng có nói bậy! Từ lúc con ban bố chế độ một vợ một chồng, trong cung này của ta, cũng chỉ còn lại một mình mẫu hậu con!”
“Tất nhiên là vậy rồi, Sa Tử Yên kia đâu phải là người”
Long vương nghẹn một búng máu ở cổ suýt chút thì nghẹn chết, Đậu Đậu ngơ ngác hỏi, “Sa Tử Yên là ai?”
Yêu Nghiệt không trả lời Đậu Đậu ngay, nhưng Tứ Bất Tượng lại nhảy lên vai Đậu Đậu, balabala nói rõ ràng rành mạch tất cả khúc mắc tình cảm của thế hệ trước cho cô nghe.
Thì ra Sa Tử Yên là một gốc tảo biển, là tiểu thiếp của Long vương, năm đó trước khi Long vương cưới Long hậu, bà ta đã ở trong hậu cung của Long vương rồi.
Từ trước đến nay vẫn luôn thương yêu, tuy rằng không thể có con nhưng cũng là trăm triệu phần ân ái.
Long vương luôn là con rồng có chủ kiến có dã tâm lại nhìn xa trông rộng, ông ta biết một đứa con do tảo biển sinh, nhất định không phải là đứa bé có thể thành châu báu.
Cho nên tuy rằng ông ta yêu, nhưng vẫn không để lỡ việc theo đuổi Long hậu.
Tảo biển sao có thể so với Long hậu được chứ? Long hậu là trứng rồng mà Thượng cổ thần long để lại, giấu dưới núi Côn Luân ấp gần vạn năm, huyết thống cao quý không thể sánh bằng.
Nếu ông ta còn không theo đuổi, vậy nhất định sẽ để Tây Hải Long vương được lời.
Cho nên, một bên ông ta yêu thương Sa Tử Yên, một bên lại “nhiệt tình”
theo đuổi Long hậu, năm đó Long hậu cũng ngốc, nghe lời đường mật cũng tin lời của Long vương.
Không lâu sau liền gả cho Long vương, liên tiếp sinh ra rất nhiều trứng rồng.
Long vương vừa thấy sự đã thành kết cục đã định, liền âm thầm sai người ấp trứng, còn mình thì lại nhớ tới Sa Tử Yên.
Thật ra, Long hậu cũng chẳng để ý tới chuyện Long vương có tam thể tự thiếp, bởi vì lúc đó, tất cả Long tộc đều như vậy.
Không chỉ có Long tộc, mà chỉ cần là đàn ông thì ai mà không có tam thê tứ thiếp chứ? Cho nên bà ấy rất thản nhiên chấp nhận chuyện này, cảm thấy chuyện chồng của mình nhận lúc mình mang thai đi sủng hạnh tiểu thiếp cũng chẳng phải chuyện gì lớn.
Chỉ cần người trong lòng chồng là mình là được.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...