Vì thế đối mặt với câu hỏi của Tiểu Thập, Long vương thở dài, “Trách ta, biết rõ nàng ấy có khúc mắc với chuyện Thất ca con lập gia đình mà vẫn còn bênh Cơ Yêu Nguyệt trước mặt bà ấy.
Trách ta hết”
Tiểu Thập, “.”
Cậu ta còn có thể nói gì? Cậu ta có thể nói thế nào được nữa đây? Cậu ta chỉ có thể cười gượng hai tiếng, “Khó có được lúc phụ vương tự mình hiểu mình như thế? Long vương sửng sốt, “Tiểu Thập?”
“Sao nào, chẳng lẽ vừa rồi phụ vương nhận sai không phải xuất phát từ nội tâm? Phụ vương vẫn cảm thấy người bệnh Cơ Yêu Nguyệt trước mặt mẫu hậu là chuyện tốt, không phải cố ý chọc giận mẫu hậu?”
Long vương, “..
Không? “Vậy đúng rồi!”
Thấy Tiểu Thập kéo tay Long hậu vẻ mặt lo lắng, Long vương thở dài, “Ta nhớ trước kia, con cũng gọi Yêu Nguyệt tỷ tỷ, sao bây giờ lại...”
“Trước kia là trước kia, bây giờ là bây giờ.
Phụ vương không thể bởi vì ả là mẫu long cuối cùng của Tây Hải mà thiên vị ả được, không có ả, các huynh trưởng vẫn có thể sinh ra long tộc xuất sắc, huống chi bấy giờ có thể kết hôn khắp sáu giới, đứa bé có nhiều dòng máu, chưa hẳn đã thua kém đứa bé thuần huyết.”
Lời này của Tiểu Thập có thể là nói đến tầm Đậu Đậu.
Đứa bé có nhiều dòng máu đâu thể kém hơn đứa bé thuần huyết chứ.
Đứa bé nhiều dòng máu rất đáng yêu! Hơn nữa, cô cũng đã đi học cấp ba vài ngày, đương nhiên biết vị trí của di truyền học, đa dạng sinh học.
Cho nên, Tiểu Thập chưa hề nhận nền giáo dục của Cửu Châu mà có thể ý thức được những điều này, thật sự làm cô cảm khái trong lòng.
Đương nhiên, cô cũng sẽ không tỏ vẻ đồng ý quan điểm của Tiểu Thập trước mặt Long vương.
Cô tin nếu có dám nói vậy, nhất định Long vương sẽ càng nhìn cô không vừa mắt.
Đến lúc đó vừa nhìn không thuận mắt liền đi giúp Cơ Yêu Nguyệt, vậy chẳng phải rước thêm phiền toái sao? Cho nên Đậu Đậu vui sướng hài lòng nhìn Tiểu Thập oán giận Long vương, âm thầm thể, chờ Hà Chính Trực sống thọ rồi chết ở nhà, cô sẽ lập tức bảo Tư Mệnh viết cho Tiểu Thập một tình duyên tam sinh tam thế.
Hai Tư Mệnh xa xa tại địa phủ đều hắt xì một cái, yên lặng lật mệnh cách suýt chút thì rơi lệ.
Nhìn đi, nhìn xem đây là cái loại mệnh cách gì chứ? Hoàn toàn không khoa học được không? Cứ logic gì thế này? Mỗi phút đều có thể bùng nổ ok! Cái gì mà trong viện phúc lợi có hai đứa bé vô tư, cái gì mà bé gái che chở bé trai ngốc nghếch hay bị bắt nạt.
Bọn họ không thể hiểu được.
Đứa bé gái này cho dù có trưởng thành sớm đi nữa cũng không thể chơi đùa vô tư với một đứa ngốc được.
Tuổi còn nhỏ, bọn họ biết hai đứa bé vô tư là cái ý gì không? Còn nữa, Đế Hậu còn viết gì đây? Lúc hơn mười tuổi bé trai được người nhà tìm thấy mang về nuôi, bởi vì sau khi mẹ ruột nó ném nó đi thì liên hồn gả vào một gia đình giàu có, xong lại phát hiện mình không thể sinh con nữa.
Không thể sinh! Bug này phải fix thế nào? Tất nhiên là để Tư Mệnh bọn họ đi fix rồi.
Còn nữa còn nữa, bởi vì bé trai được mẹ ruột đưa về, bị cha dượng ngược đãi, thế nên đột nhiên hình thành nhân cách công kích.
Sau khi nó lớn lên mẹ nó liền chi tiền để trị não cho nó, sau đó nó xử lý đứa con riêng của cha dượng, đủ tư cách lên làm tổng tài, sau đó gặp lại bé gái, bé gái đã nhận ra nó nhưng lại bị nó ngược đãi trăm kiểu, mãi đến khi tấm bé gái nguội lạnh như tro tàn mới hoàn toàn tỉnh ngộ rồi chuyển thành hình thức trung khuyển.
Được! Đây miễn cưỡng xem như tương ái tương sát ngược luyến tàn tâm.
Nhưng bọn họ muốn hỏi một câu.
Người não tàn chỉ có một vía thì bệnh viện nào có thể trị được? Cho dù não tàn có thể trị khỏi, vậy nó xử lý đứa con riêng của cha dượng thế nào đây? Cho nên hai Tư Mệnh không muốn nói, thầm nghĩ im lặng đi tìm chết thôi.
Gần đây làm Tư Mệnh cũng khó khăn quá! Nào có ai lại tùy ý viết một số ý chính, còn lại để hai Tư Mệnh bọn họ đi lấp hố chứ?
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...