Cho nên Đậu Đậu thấp thỏm co vào trong giường mềm, vừa định kêu hai đứa bé tới cứu giá, chỉ thấy con trai ruột nhà mình kéo con gái ruột đi ra ngoài.
Đi ra ngoài? Đi ra ngoài rồi! Cho xin đi, cô là mẹ ruột của bọn chúng đấy! Ít nhất cũng quay đầu nhìn cô một cái được không hả? Không sợ cô bị bạo hành à? Không đem theo người mẹ này đi sao? Hình người nhỏ trong lòng Đậu Đậu phát điên bay mất, quần áo trên người cũng hợp với tình hình tán loạn lên.
Đầu ngón tay vị Tôn thần kia hơi lạnh, những nơi hắn đi qua mang theo cảm giác trơn nhẵn mát mát không biết là cái quỷ gì, dừng ở chỗ ngại mở miệng của cô, cẩn thận bôi thuốc.
Đậu Đậu hít một hơi lạnh, rên rỉ một tiếng, nằm ngửa ở trên giường, thuận tay tóm lấy hõm lưng Yêu Nghiệt hung tợn bấm một cái.
Toàn thân Yêu Nghiệt cứng ngắc, nhưng vẫn không dừng tay lại, trước trước sau sau trong trong ngoài ngoài, chăm chú tìm chỗ ngứa ngáy trên người Đậu Đậu, không bao lâu đã thấy Đậu Đậu giơ cờ trắng, mềm mại dựa ở trên giường, hơi thở không ổn định hỏi, “Trước kia anh từng có bao nhiêu người phụ nữ rồi?”
Không trách cô lại nghĩ như vậy, thật sự là thủ pháp của tên vô lại nào đó quá mức thành thạo, thành thạo đến nỗi một con ma tự nhận là lạnh lẽo buồn tẻ thừa kế ngôi vị Ma quân cô đây chưa từng có cái suy nghĩ này, cũng phải nộp vũ khí đầu hàng.
Yêu Nghiệt bất ngờ bị cô hỏi như vậy, cười nhẹ, kéo đai lưng ra đè xuống: “Một người.”
Hắn nói như vậy rồi tỉ mỉ hôn lên mí mắt Đậu Đậu, “Chỉ một người.”
“Không thể nào!”
Đậu Đậu mới không tin hắn, xoay mình áp đảo, hơi thở mong manh, “Chỉ một người, sẽ không phải là cái màu này.”
“Phụt! Khụ khụ khụ!”
Yêu Nghiệt không nhịn được bật cười, sau đó bị sặc, kịch liệt ho khan mấy tiếng.
Ho xong rồi ho đủ rồi, hắn khàn giọng chậm rãi như trêu mèo, “Không phải màu này thì là màu gì?”
Đậu Đậu cảm thấy mình bị trêu, cô cười lạnh một tiếng, xoay người kéo lại quần áo trên người.
Đối với câu hỏi ngược này của Yêu Nghiệt, cô chỉ đáp một câu, “Chưa từng thấy, có nhìn thấy thì cũng quên rồi.”
Giọng điệu của Đậu Đậu không tốt, vốn dĩ nghĩ dù sao hai đứa bé cũng chạy ra ngoài chơi, lăn thì cứ lăn thôi.
Cô không để ý trước kia hắn từng có bao nhiêu người phụ nữ, vốn dĩ cũng chỉ là thuận miệng hỏi một chút.
Nhưng hắn không nên lấy cái vấn đề này ra trêu chọc cô, bọn họ… vẫn chưa thân như vậy.
“Tôi đi xem xem hai đứa bé đi đâu rồi, còn anh… cần tôi gọi một cung nữ qua đây không?”
“Gọi một cung nữ?”
Yêu Nghiệt hỏi ngược lại, vẻ mặt lạnh lùng.
Đậu Đậu không cảm thấy có gì không đúng, vẫn đang nói, “Ma tộc trời sinh tuấn tú, phần lớn phụ nữ cũng diêm dúa lòe loẹt phóng đãng, anh nếm thử rồi sẽ thích thôi.
Hay là anh thích tiên nữ hơn? Như vậy hết cách rồi, vậy cũng chỉ có thể phiền anh lên trời á… “ Miệng bất ngờ bị chặn lại, Đậu Đậu nói không nên lời, giơ tay lên dùng sức đẩy Yêu Nghiệt ra.
Đẩy mấy lần không đẩy được, cô mở miệng cắn lên môi hắn, thuận tay hút linh lực trên người hắn.
Sau đó Yêu Nghiệt rên lên một tiếng, bị cô đẩy ngã xuống giường mềm.
“Đế Tôn, tôi biết chúng ta là liên hôn, tôi cũng biết, tôi dẫn theo hai đứa bé gả cho anh, chung quy sẽ bị người ta chỉ trích.
Nhưng nếu anh đã lấy tôi, tôi sẽ coi anh là chồng, ở trước mặt Long hậu, cũng cho anh đủ thể diện.
Cho nên...
chúng ta chung sống hòa bình không được à?”
“Ha ha ha, chung sống hòa bình? Em luôn có bản lĩnh làm người khác tức chết!”
Yêu Nghiệt nói rồi lau máu trên môi dưới, giơ tay lên kéo Đậu Đậu qua gắt gao đè xuống giường, nhấn mạnh từng chữ, “Anh muốn chung sống hòa bình, người đột nhiên tức giận, là em.”
Đậu Đậu ngẩn ra một chút, sau đó nghe thấy hắn than thở ở bên tai, “Tại sao lại đột nhiên tức giận? Hử?”
Hắn tự nhận vừa rồi không hề nói sai cái gì.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...