“Được.”
Viên Viên khóc thút thít, nhìn Bích Diểu một cái, nói, “Cô ta không phải người tốt.”
Đậu Đậu, “... Đúng, cô ta không phải là một người tốt, cô ta còn không phải người nữa! Sau này sẽ không như vậy nữa, Viên Viên đừng khóc.”
Biển Biển nghe mà khóe miệng giật giật, tùy ý liếc Bích Long một cái, hất cái cằm nhỏ lên hừ mũi, “Bất nam bất nữ! Mẹ, cho mẹ cái này, sau này cho hắn ở đây đi!”
Nói xong đưa cho Đậu Đậu một chiếc nhẫn vàng, phía trên còn có một viên ngọc lục bảo.
Sắc mặt Đậu Đậu có chút xoắn xuýt, “Cái này... là cha mấy đứa cho à?”
“Vâng, cha siêu cấp lợi hại siêu cấp lắm tiền! Có thể nuôi được chúng ta!”
Đậu Đậu, “... Ha ha.”
Không phải là cô muốn nói cái này, cô chỉ muốn nói là mắt thẩm mỹ của cha mấy đứa đúng là quá đủ rồi mà, vàng lớn, đá quý lớn, nồng nặc mùi nhà giàu mới nổi!
Cho nên trước khi cô thành ma rốt cuộc thích cái quỷ gì thế?
Chỉ riêng nhẫn vàng ngọc lục bảo tùy tiện đếm cũng có dăm ba cái rồi, phẩm vị có cần bất ngờ như vậy không hả?
Nhưng Đậu Đậu nghĩ như vậy đúng là đã trách lầm Yêu Nghiệt. Yêu Nghiệt thu thập những thứ này không phải là cảm thấy đẹp, hắn chỉ là cảm thấy mấy thứ đồ chơi này đáng tiền, nhất là đáng tiền ở nhân giới. Hắn đây không phải là sợ không nuôi nổi vợ à?
Còn về đeo... hắn không đeo đồ trang sức. Cả người cũng chỉ có một đôi sừng rồng miễn cưỡng coi như là đồ trang sức thôi.
Đương nhiên, bây giờ hắn đang chạy đến Thiên đình hỏi Long vương chuyện thất tinh chu hồn trận, không biết vợ hắn đã hiểu lầm hắn sâu sắc rồi, nếu không hắn tuyệt đối muốn làm nhà giàu mới nổi một lần, chạy đến nhân giới mua một đống đồ trang sức trang nhã đắt tiền đẳng cấp chứng minh mắt thẩm mỹ của hắn.
Nói tóm lại, Biển Biển cho Đậu Đậu một cái nhẫn ngọc lục bảo không gian, trong lòng Đậu Đậu cảm thấy ánh mắt mình gặp quỷ rồi, nhưng ngoài mặt vẫn cười dịu dàng như cũ, “Được, để anh ta ở đó.”
Sau đó cô đeo lên ngón tay cái, dù sao cũng là một phần tâm ý của con mình, nhà giàu thì sao, không thể lãng phí!
Vậy là lăn qua lăn lại quá nửa đêm, Bích Diểu vẫn tiến vào trong chiếc nhẫn vàng lớn đó.
Còn hai đứa bé, được Đậu Đậu ôm một trái một phải vào trong lòng, đang vỗ đứa này vỗ đứa kia, suy nghĩ kể chuyện gì trước khi ngủ.
“Trước đây có một ngọn núi, trong núi có một ngôi đền, trong ngôi đền có một tiểu hòa thượng...”
“Con biết con biết!”
Viên Viên hưng phấn giơ tay, “Tiểu hòa thượng xuống núi đi khất thực, bị hổ cái cắn chết!”
Đậu Đậu, “... Sau đó thì sao?”
“Sau đó, sau đó, sau đó Võ Tòng đánh chết hổ, quay về ngủ với chị dâu!”
Icon trong lòng Đậu Đậu đã bắt đầu lật bàn rồi, “Ai kể cho con những thứ này hả?”
Viên Viên lập tức rất vô tội, “Là cha.”
Đậu Đậu, “... Cha con đúng thật không phải là thứ tốt đẹp gì cả.”
Võ Tòng đánh chết hổ quay về ngủ với Phan Kim Liên? Sao hắn không đi chết đi? Sao hắn không sánh vai với mặt trời luôn đi?
Nhìn cái bản lĩnh của hắn đi!
Trước kia cô thích một tên ngốc như vậy à?
Thấy Đậu Đậu sắp nổ tung, Biển Biển thở dài, cảm thấy đây là lúc mình nên giúp cha nhát gan nhà bé, vì vậy bé hắng giọng, nói, “Đây không phải là cha con kể, đây là tên ngu ngốc nhà đối diện kể.”
“Cái gì? Hắn không trông mấy đứa mà còn để nhà đối diện trông mấy đứa à?”
“Tên ngu xuẩn nhà đối diện còn có ý với em gái nữa!”
“Cái gì? Tên dung tục nhà đối diện còn có ý với em gái con hả? Đệch mợ mẹ đi kiện hắn! Em gái con mới lớn bao nhiêu chứ? Những thứ này, những thứ này hắn đều không lo à?”
Đậu Đậu mà cuống lên sẽ nói bậy, hoàn hồn lại vội vàng che tai Viên Viên.
Viên Viên vô tội ngẩn ra, nhìn người này, nhìn người kia, “Chuyện anh Tinh Trạch kể hay mà.”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...