Xà Vương Quấn Thân: Bà Xã, Sinh Quả Trứng!

Yêu Nghiệt hơi nhíu mày, “Không phải còn có đám nam sủng hay sao.”

Thực ra hắn hoàn toàn không muốn nhắc đến hai từ nam sủng này, hắn có ấn tượng không tốt với hai từ này.

Đậu Đậu vừa nghĩ đến đám nam sủng đó của Thánh nữ các, ngay lập tức sởn gai ốc... Bỏ đi bỏ đi, lợi dụng người ta một chút để đạt được mục đính soán vị là được rồi.

Sau này cứ phân đất phong hầu cho mấy tên Ma tinh là được, nếu không thì bẩn chết đi được!

Nghĩ đến đây, Đậu Đậu liền cảm ơn, sau đó mỉm cười nói, “Nếu đã như vậy, Ly công tử, tạm biệt.”

“... Tạm biệt.”

Đậu Đậu thở phào, giấu kĩ Mạch Lăng đang bị trói gô cổ trong vòng tay, cứ thế đi thẳng từ tầng trên của sòng bạc đi xuống.

Yêu Nghiệt đứng bên cạnh cửa sổ, giơ tay ôm hai đứa nhỏ ra, vừa nhìn thấy Đậu Đậu lộ đầu ra lập tức ném hai đứa bé xuống.

Hai đứa nhóc quay một vòng trong không trung, một đứa vui vẻ hú hét, đứa còn lại thì trừng mắt lên nhìn... Thật sự là quá đủ rồi.


Tuy rằng ném xuống sẽ không ngã chết, nhưng cha bọn chúng cứ thế ném chúng xuống thật sự có tốt không?

Nếu không phải vì giờ nhìn thấy hắn đáng thương, bé còn lâu mới chịu!

Biển Biển chửi thầm, trước khi rơi xuống liền tự động quay một góc rơi xuống cạnh Đậu Đậu.

“Mẹ!”

Hai đứa nhỏ đồng thanh gọi như vậy, mỗi tay Đậu Đậu đỡ một đứa, khó hiểu nhìn lên trời, khẽ lắc đầu bất lực, “Con cái nhà ai thế này?”

Cả sòng bạc chấn động, sau đó hai đứa nhỏ đồng thanh, “Nhà mẹ đó!”

Đậu Đậu, “... Hai đứa chắc chắn?”

“Chúng con chắc chắn!”

“... Được thôi, lát nữa ta tìm một người, ấy, tìm một tên ma hỏi xem.”

Sau đó cô liền đi tìm Thích Uyển Như, tiếp sau đó Thích Uyển Như liền chết lặng, tỏ ý cô không chắc chắn, việc này Mạch Lăng biết rõ nhất.

Nhắc đến Mạch Lăng, cô đột nhiên nhớ đến việc chính, “Còn chưa tìm thấy Mạch Lăng! Tỷ đã tìm mấy vòng rồi đều không nhìn thấy!”

“Ở đây này.”

Đậu Đậu giũ Mạch Lăng ra khỏi vòng tay, sau khi giũ ra xong, Mạch Lăng ui cha một tiếng rồi yếu ớt tỉnh lại, vừa nhìn thấy hai đứa nhỏ trong tay Đậu Đậu ngay lập tức lại bắt đầu ú ú ớ ớ.

Đậu Đậu giơ tay giựt băng dính trên miệng anh ta ra, hỏi, “Hai đứa nhỏ này là con em?”


Mạch Lăng gật gật đầu, sau đó lại lắc đầu, sau khi lắc đầu xong nhìn chằm chằm hai đứa nhỏ một lúc, cuối cùng vẫn gật đầu.

Gật đầu là hành động vô thức, lắc đầu là ý thức được vị thần Đông Hải đó có hành động nên không muốn để Đậu Đậu trúng kế.

Cuối cùng vẫn lựa chọn gật đầu, suy cho cùng không nhẫn tâm để hai đứa cháu ngoại nhỏ lưu lạc bên ngoài.

Có điều những tâm tư này của anh ta Đậu Đậu không hề biết, cô bị loạn bởi anh ta lúc gật đầu lúc lại lắc đầu sau đó lại gật đầu, ngay lập tức nổi cáu, “Rốt cuộc là phải hay không?”

“... Phải.”

“Ờ.”

“Ờ?”

Mạch Lăng có chút ngạc nhiên, anh ta không ngờ em gái mình nghe anh ta nói hai đứa nhỏ này là con của nó, lại chí có một từ, ờ!

Không phải sau khi thành ma thì đến cả tình thân cũng không có đấy nhé?

Đáp án đương nhiên là... không biết.

Đậu Đậu cũng không biết bản thân ôm hai đứa nhỏ có cảm giác gì, không phải rất kích động, cũng không phải tràn đầy tình mẹ con.


Chỉ cảm thấy nếu con đã do cô sinh ra, vậy hình như việc nuôi chúng cũng là điều nên làm.

Đậu Đậu ôm hai đứa nhỏ đi về phía trước, Mạch Lăng và Thích Uyển Như đi theo sau.

Hai bên nhìn nhau, lần lượt nhìn ra sự đồng nhất trong mắt đối phương.

“Tiểu Phi à, người trên lầu đó thì sao?”

“Người trên lầu?”

Đậu Đậu không hiểu nhìn Mạch Lăng một cái, “Hắn không phải là thần sao?”

“Ấy... có lẽ là phải đấy. Cậu ta… cậu ta tìm em có việc gì à?”

“Ờ, hình như hắn không ưa Ma quân, muốn giúp em, chỉ như vậy mà thôi.”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui