Bé thật sự đã nghiên cứu ra rồi.
Đứng đó nhíu mày đưa ngón tay nhỏ ra thử vài lần, đất trên nền liền bắt đầu vỡ ra, từ khu đất vàng nứt vỡ tới khu đất tím, lộ ra đáy bên dưới có đất màu giống nhau.
Viên Viên đang đào đất mắt trợn mồm há, ngây ngốc một lúc lâu, quả quyết vứt bay cái xẻng nhỏ vỗ tay tán thưởng.
Biển Biển khoe mẽ rất hào hứng vui vẻ, hất cằm lên hừ nhẹ một tiếng, hận không thể dán hai chữ tự hào lên trán.
Bé thấy, trong cái nhà này bé chính là người phải gánh vác chỉ số IQ!
Xem đi, một nhà bốn người có năng lực mà người thường không có, chỉ có bé nghĩ tới sử dụng nó.
Cái này gọi là gì? Đây gọi là khác biệt!
Khác biệt về chỉ số IQ, rõ ràng là khoảng cách không thể vượt qua~
Biển Biển âm thầm tự kỷ rất lâu, không chờ tới lúc mẹ ngốc của bé giơ hai tay biểu dương tán thành, ngược lại đã nghe thấy tiếng gào xé tim xé phổi của mẹ bé.
Cô bị rơi xuống hố rồi!
Dĩ nhiên rơi xuống hố cũng không có gì, nhưng càng rơi càng sâu là có chuyện rồi.
Không những càng rơi càng sâu, cô còn không leo được lên nữa.
Làm sao đây làm sao đây, cô rơi vào chính cái hố mà con trai cô đào không leo lên nổi.
Yêu Nghiệt nhanh tay nhanh mắt kéo một cái, không chạm được vào Đậu Đậu, ngược lại chỉ chạm vào một tầng kết giới. Trong lúc hắn còn đang sững sờ không hiểu chuyện gì, Viên Viên cũng a một tiếng rồi rơi xuống.
Thế là hai cha con mắt to trừng mắt bé, một hồi lâu, Yêu Nghiệt nhíu mày, “Con trai, con nhảy xuống đi.”
Biển Biển, “… Con giống ba mà. Ba không thể nhảy xuống con có thể nhảy xuống sao?”
“… Cũng đúng, nhưng mà…”
“Nhưng mà cái gì?”
“Nhưng mà hố ba không đào ra được mà con đào ra được rồi, điều này chứng minh, con cũng có một phần gen di truyền của mẹ con đó.”
Yêu Nghiệt cũng không ngu ngốc như vậy, hắn thử rồi nhưng không có tác dụng, sau đó mới bắt đầu chịu mệt nhọc dùng xẻng đào.
Biển Biển biết được chuyện này, không biết tại sao lại hơi đau buồn.
Ngay sau đó không chờ bé điều chỉnh trạng thái tâm lý, Yêu Nghiệt đã một chân đá bé xuống, “Mau xuống cùng đi, khe hở bắt đầu liền lại rồi!”
Biển Biển đột nhiên chịu của Yêu Nghiệt một cú, trước khi bị rơi xuống, âm thầm sờ lên trái tim đau khổ… Đây là sự khác biệt giữa con trai và con gái sao? Cha nhát gan của bé chưa bao giờ đá Viên Viên hết!
Bé không hi vọng hắn có thể xem bé như con gái yêu mà nuông chiều, nhưng dù sao thì trước khi đá bé cũng phải để cho bé được chuẩn bị tâm lý đã chứ.
Một lời không nói đã đá bé xuống như vậy, tư thế bé tiếp đất sẽ rất khó coi đó.
Khụ…
Nói thế nào nhỉ?
Riêng điểm này, Biển Biển chính là thể tổng hợp của Yêu Nghiệt và Đậu Đậu.
Ưa sạch sẽ kiêu ngạo giống cha, phản ứng kỳ lạ giống mẹ… Đã là lúc nào rồi còn nghĩ tới tư thế tiếp đất không đẹp đẽ, phản ứng này của bé tuyệt đối là không giống Yêu Nghiệt.
Tuy rằng Yêu Nghiệt ưa sạch sẽ kiêu ngạo, nhưng hắn rất biết phân trường hợp. Ít nhất những tình huống quan trọng cấp bách này sẽ không cần để ý tới sạch sẽ và kiêu ngạo nữa…
Nói tóm lại, Biển Biển bị Yêu Nghiệt đá xuống, tiếp sau đó khe nứt liền liền lại hoàn toàn.
Yêu Nghiệt bị chặn ở bên ngoài không còn cách nào khác, chỉ có thể đem tất cả hi vọng đặt lên người Biển Biển.
Dưới đáy, Đậu Đậu ngã xuống đầu tiên, ngay sau là hai đứa nhỏ rơi hết lên người cô.
Biển Biển thì không sao, nhưng Viên Viên quả thật quá nặng!
Một quả bóng thịt nặng như vậy đáp xuống bụng cô, suýt chút nữa làm cô phun hết đống cơm tối qua ăn ra rồi.
Thế nhưng bản thân cô bé lại không hề quan sát, còn sững sờ dùng giọng nói ngọng líu của mình hỏi, “Ý, đất chỗ này sao lại mềm vậy?”
Đậu Đậu trừng mắt, “Mềm cái quái gì là mẹ con đó!”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...