Nhưng Yêu Nghiệt sao kịp làm thủ thuật che mắt với nhiều người vậy!
Cách làm thủ thuật che mắt của núi Đạo Vương quá tốn thời gian tốn công sức. Chờ hắn làm với từng người thì không biết vợ đã bị bao nhiêu tên đàn ông nhìn rồi! Cho nên hoặc là không làm, hoặc là đã làm thì phải làm đến cùng, làm mờ hình dáng vợ là xong chuyện.
Nhưng Sở Minh Hiên lại không biết, cậu chỉ buồn bực nghĩ, sao Kim Đậu Đậu lại chán ghét cậu đến vậy?
Xem ra, Yêu Nghiệt làm chuyện xấu, Đậu Đậu lại phải gánh rồi. May sao cô cũng không để ý Sở Minh Hiên nghĩ gì hay làm gì.
Tuy rằng chỉ là buổi tiệc làm sáng tỏ quan hệ nhưng Cố gia vẫn làm rất long trọng. Đậu Đậu ngồi chỗ gần sân khấu nhất, thỉnh thoảng lại ăn miếng bánh ngọt. Chương trình có người điều khiển, cụ thể là làm gì cô cũng không hứng thú, chỉ cần cô lộ mặt đúng thời điểm là được.
Bàn bên cạnh đều là nhân vật lớn của Đế đô, Đậu Đậu vừa đến, bốn đại gia tộc Đế đô cũng đã tới. Cố Thanh Vân, Sở Liên Phong, Diệp Tinh Thần, còn một người nữa, nếu cô đoán không sai thì chính là người đứng đầu Lạc gia. Ở bàn xa hơn một chút thì chủ yếu đều là người Đậu Đậu quen biết. Sở Minh Hiên, Diệp Tinh Trạch, còn có một cô gái mặc trang phục cổ điển màu trắng. Một thân phong phạm nữ thần kia vừa nhìn đã biết chính là đại tiểu thư gia đình thế gia, quy củ đoan trang tao nhã, có lẽ là Lạc Thi Nhã.
Trách không được Sở Minh Hiên chết sống không chịu đưa miếng ngọc kia cho cô mượn dùng, thì ra Thánh Phong có một mĩ nhân cổ điển như vậy! Chắc do ánh mắt đánh giá của cô quá mức rõ ràng nên mĩ nhân mỉm cười, thân thiện nâng chén với cô. Sự vật tốt đẹp, khó làm người ta chán ghét. Tâm tình Đậu Đậu sung sướng, cũng cười với đối phương.
“Em quen sao?” Yêu Nghiệt hỏi.
Đậu Đậu thành thực lắc đầu, “Không quen.”
“Không quen mà còn…”
“Đẹp mà, nhìn cũng thích mắt.”
Yêu Nghiệt, “…”
Đậu Đậu suy nghĩ một lát, thành thực bổ sung, “Nói thật, việc bà đây chỉ thích mặt đẹp cũng khiến chính mình phải sợ.”
“Nhìn anh.”
“Anh? Xin lỗi nha, chai lì rồi.”
Yêu Nghiệt rất uất ức, “Vợ, em nói vậy anh rất đau lòng.”
Khi hai người nói chuyện, Sở Ngọc Bình đã đứng trên sân khấu. Bà mặc một bộ sườn xám tím đậm, tóc dài búi thành búi đơn giản, trang sức không nhiều nhưng vẫn cao quý thanh lịch.
“Cảm ơn mọi người đã đến buổi tiệc của chúng tôi hôm nay. Mục đích tổ chức buổi tiệc này là có hai chuyện muốn tuyên bố.”
Bà dừng một chút, mỉm cười, “Chuyện đầu tiên, Trường Sinh con tôi đã khỏi hẳn rồi.”
Trong một khắc yên tĩnh, Trường Sinh đi lên sân khấu, “Chào mọi người, tôi là Trường Sinh.”
Thiếu niên phong độ, đôi mắt trong suốt, ai nhìn cũng không thể tưởng tượng đến bộ dáng ngu ngốc trước kia của cậu. Mọi người tiếp nhận tin tức này, sau đó vô thức lại nghĩ tới một chuyện. Thời gian trước nghe đồn Cố phu nhân tìm Đông Quách tiên sinh bói một quẻ, mang về một người con dâu xung hỉ rất xấu, sao không thấy bóng dáng cô ta đâu?
Đứa con tốt lên thì liền bỏ con dâu sao?
Mọi người chụm đầu ghé tai nhỏ giọng suy đoán, Sở Ngọc Bình lại nói:
“Chắc mọi người đã biết, lúc trước tôi cầu Đông Quán tiên sinh bói một quẻ. Trên quẻ nói mệnh con tôi có quý nhân phù trợ, tìm được quý nhân sẽ khỏi bệnh.”
Nói tới đây, Sở Ngọc Bình nhìn Đậu Đậu, “Đậu Đậu?”
Ánh đèn chiếu đến người Đậu Đậu, Đậu Đậu buông miếng macaron vừa cắn dở xuống, nhẹ nhàng lấy khăn lau tay, sau đó đi lên.
“Đây là Đậu Đậu, quý nhân của Cố gia.”
“Không phải con dâu sao? Sao lại là quý nhân?”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...