“Công tử, người mới trở về đây nên không biết, thành Tân Nguyên này không ít ma không có cơm mà ăn cuối cùng phải cố tình phạm tội để vào nhà lao ăn cơm đó!”
Sợ Diệp Vô Song không tin, ám vệ còn lấy ví dụ, “Ông lão ở phòng giam số hai đó, con trai con gái không nuôi ông ta, một năm có ba trăm sáu mươi lăm ngày thì ông ta có cả ba trăm ngày ở đây!”
“Vậy sáu mươi lăm ngày còn lại thì sao?”
“Sáu mươi lăm ngày còn lại à? Trộm đồ cướp giật trên đường thôi!”
Lúc này Diệp Vô Song đã hoàn toàn không nói nên lời nữa. Anh ta cảm thấy bản thân mình thật ngốc, anh ta lại còn hỏi nữa! Anh ta thế mà lại còn hỏi nữa!
Quá đáng sợ, đám Ma tộc ở thành Tân Nguyên này, tên nào tên nấy đầu óc đều không bình thường!
Anh ta phải bỏ đi, anh ta nhất định phải bỏ đi!
“Hắn ta đâu?”
Giọng nói của Diệp Khuynh Thành vang thấu cả trời xanh, gân cổ họng lên gào thét, cái đó gọi là bi ai vô cùng!
Tiếng vang không dứt, đám ma hóng hớt ăn dưa lần lượt dừng chân, trong lòng nghĩ, có phải người đàn ông tối qua bị con gái thành chủ cướp đã bỏ trốn rồi không?
Chậc chậc chậc, ngủ với Diệp Khuynh Thành một đêm rồi mà vẫn còn sức lực để chạy trốn à? Không đơn giản, không đơn giản nha…
Vậy mà không bị cô ta ép khô!
Ấy, nói sao đây? Đôi mắt của quần chúng quả là sáng suốt mà.
Tóm lại Diệp Vô Song đợi cả đêm vẫn không đợi được bạo loạn, thế mà mới sáng sớm ra đã có loạn rồi. Thế nhưng cơn bạo loạn này còn có tác dụng gì chứ? Trời sáng rồi, anh ta chạy trốn kiểu gì?
Mỗi sáng sớm việc đầu tiên mà thành chủ làm đó là chạy đến hỏi anh ta ăn có quen không có ngon không, lúc này chắc cũng sắp đến hỏi anh ta rồi.
Thật là… kẻ có thể chạy thì không chạy, kẻ không chạy nổi mà lại như kì tích chạy trốn rồi.
Sớm biết cái tên dân thường trói gà không chặt đó có thể chạy trốn, anh ta đã qua đó gọi Diệp Khuynh Thành dậy rồi. Nếu như thế, anh ta đã thoát khỏi thành từ lâu. Hà tất như bây giờ ở đây mà đau lòng thế này.
Diệp Vô Song hối hận vô cùng, thấy sắc mặc khó coi của lão thành chủ, chỉ có thể đứng dậy nói, “Chào thành chủ.”
“Chào cái gì mà chào chứ! Không ngày nào là bớt lo! Đi! Đi với ta xem xem cô em gái của con đã gây ra chuyện gì. Hôm nay phải tỉ võ kén rể cho nó, mới sáng sớm ngày ra nó đã làm loạn!”
Sau đó đẩy xe lăn của Diệp Vô Song, hoàn toàn không để cho Diệp Vô Song có cơ hội nói không.
Không chỉ có lão thành chủ, đám ám vệ không có việc gì cũng nhanh chóng chạy đến chỗ cô ta, sợ rằng muộn một bước, cơn tức giận của Diệp Khuynh Thành sẽ bùng lên người bọn họ.
Diệp Khuynh Thành đứng ở cửa phòng thở hồng hộc, khua kiếm chém về hướng mấy tên ám thị còn đang ngơ ngác, “Hắn trốn rồi các người đều không biết! Ta cần các ngươi làm gì nữa?”
“Dừng tay!”
Lão thành chủ tức giận gầm lên một tiếng, phi thân qua đó dùng kiếm của mình chặn kiếm của Diệp Khuynh Thành lại. Diệp Khuynh Thành tuy rằng không hài lòng với việc lão thành chủ nhận con trai mà quên mất con gái, nhưng cũng không dám ra tay với lão thành chủ. Thế là cô ta chỉ có thể hằm hằm thu kiếm về rồi nói, “Không cần cha lo!”
“Không cần ta lo? Không cần ta lo thì cần ai lo? Để kìm cơn tức giận của con, hôm nay sẽ tỉ võ kén rể, sẽ là thời gian để con sử dụng võ công!”
“Con không muốn tỉ võ kén rể! Con không muốn lấy chồng!”
“Không đến lượt con!”
“Cha cứ nói thẳng ra đi! Cha chẳng qua là không muốn giao vị trí thành chủ cho con!”
Bốp một tiếng, cái bạt tai của lão thành chủ đã chào hỏi mặt của Diệp Khuynh Thành, sau đó hắng giọng nói, “Đi thả hết đám ma con bắt từ hôm qua, hôm kia, trước đó nữa ra đây!”
Diệp Khuynh Thành ôm mặt không dám tin, mãi lâu sau mới kìm nén cơn giận lại nói, “Con không đi!”
“Nó không đi, các ngươi đi!”
Những điều lão thành chủ nói rõ ràng không phải giả, lúc này Diệp Khuynh Thành mới nôn nóng, “Ta xem các ngươi kẻ nào dám đi!”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...