Thần sắc Yêu Nghiệt hơi lộ vẻ dao động, Tiểu Thập tiếp tục nói, “Chỉ cần huynh tạo phản, ai cũng không thể ngăn cản chuyện hôn nhân đại sự của huynh nữa, huynh muốn cưới ai thì sẽ cưới người đó, muốn làm gì thì làm việc đó, ai cũng không thể quản! Ai cũng không thể quản nổi!”
Tất nhiên cậu ta cũng có tư lợi, bởi vì nếu anh trai cậu ta tạo phản rồi, vậy thì Thiên Đình chính là địa bàn của Đông Hải Long tộc bọn họ. Cậu ta chỉ cần ở lại Thiên Đình hai ba tháng là có thể đi tìm kiếp sau của chị Giai Y rồi. Chuyện này tốt biết chừng nào! Anh trai cậu ta phản rồi cậu ta sẽ đi theo chiếm món hời!
Cho nên gì cũng không nói nữa, đừng có ngăn cản cậu ta, hôm nay cậu ta nhất định phải xúi giục anh trai tạo phản!
Nghĩ đến đây, Tiểu Thập lại nói tiếp, “Huynh! Tạo phản đi! Cả nhà ủng hộ huynh!”
Khóe miệng Yêu Nghiệt giật giật, sức chú ý lại dồn hết lên ba người ở Thiên Khu Các...
Hắn luôn cảm thấy tung tích của mẹ vợ hắn có chút kì quặc, nếu Thiên Khu Các có thể bói ra tương lai hắn sẽ tạo phản, vậy có phải là...
“Đưa ta đến Thiên Khu Các.”
Yêu Nghiệt xách cổ Ngọc Đế lên, toàn thân trên dưới đều là luồng khí tà ác ta có thể diệt ngươi bất cứ lúc nào.
Ngọc Đế nào dám nói không chứ, vội vàng nhanh chóng dẫn Yêu Nghiệt đến Thiên Khu Các.
Bên trong Thiên Khu Các, quan Tinh Tú tỏ ý bản thân mình có chút sững sờ.
Tinh tượng này, sao đột nhiên lại nhảy vậy?
Khi nãy chẳng phải còn là….
“Tinh quan nhi, Tinh quan nhi, Tinh quan nhi!”
Ngọc Đế vội vội vàng vàng kêu Tinh quan nhi, một đám thần tiên hóng hớt ăn dưa đều đã đến.
Cái gì mà Nhị Lang Thần, cái gì mà Xích Cước Đại Tiên, toàn bộ đều đang đứng ở ngoài cửa, chỉ biết xem kịch, không biết tiến lên giúp đỡ.
Vương Mẫu rất nhanh sau đó cũng đã đến, dẫn theo mấy cô gái tâm trạng bình thản, giống như hoàn toàn không nhận được ánh mắt cầu cứu của Ngọc Đế vậy, không nói một lời nào.
Bà ta không muốn nói, đổi thì đổi đi, dù sao đổi Ngọc Đế rồi thì bà ta vẫn cứ là Tây Vương Mẫu, vẫn cai quản một phương thiên vực. Thiên Đình đổi Ngọc Đế, còn bà ta chẳng qua chỉ là đổi một gã đàn ông đã muốn đổi từ lâu thôi mà.
Thấy Tây Vương Mẫu không nói gì, Ngọc Đế đã triệt để hết hi vọng. Ông ta có thể có cách gì nữa? Thiên Đình này của ông ta không có một tiên nào có thể giúp ông ta!
Nhị Lang Thần là chiến thần của Thiên Đình, nhưng hắn cũng chỉ là chiến thần của Thiên Đình, trước đây đi Đông Hải đấu với vị này, lần nào mà không thua chứ?
Hắn thì hay rồi, không tức giận cũng không chịu tiến bộ vươn lên, lại còn đánh ra cảm tình.
Lúc này thấy ông ta bị Ly Cửu Ca khống chế một cách nhẹ tênh, e rằng trong lòng còn đang thầm vui nữa đấy đúng không?
Ngọc Đế nghĩ không sai, Nhị Lang Thần quả thực đang thầm vui vẻ, nếu Ly Cửu Ca đến Thiên Đình thì thật tốt quá! Hắn muốn đánh nhau một trận không cần phải xin phép Ngọc Đế không cần phải khổ sở chạy xuống dưới nữa!
Nói một câu thật lòng, hắn vẫn luôn cho rằng hắn thua Ly Cửu Ca phần lớn nguyên nhân chính là vì hắn cứ lên lên xuống xuống đã tổn hại quả nhiều thể lực.
Khụ, đùa thôi.
Hắn biết hắn không đánh nổi Ly Cửu Ca, thế nhưng cộng thêm vào sức lực mà hắn phải xin phép Ngọc Đế sau đó lại đi Đông Hải, ít nhất có thể chống đỡ thêm một chút, sẽ không thua nhanh như vậy.
Dù sao chuyện này hắn cảm thấy đáng tin, thế nhưng dựa vào tính cách đó của Ly Cửu Ca, mấy thứ như thiên quy thiên điều nhất định sẽ phải sửa.
Nên thay đổi từ lâu rồi, nếu không cuộc sống mấy nghìn năm nay như một ngày, quá bình thản quá vô vị, không có ý nghĩa gì cả.
Cho nên, khụ, Nhị Lang Thần không ra tay, hắn chỉ đến đây xem tình tình mà thôi.
Ngọc Đế biết rõ ràng điểm này, thở dài, hoàn toàn mất đi ý định vùng vẫy. Ông ta còn vùng vẫy cái gì nữa chứ? Sự việc đã đến mức này cũng không có một ai bước ra giúp đỡ.
“Bệ hạ, lão thần vẫn là giữ câu nói đó, ngăn cản là không thể nào. Phải thuận theo thiên mệnh thôi.”
Nói xong liền thở dài, quỳ xuống đầu tiên, “Thần, quan Tinh Tú Lý Mục, cung nghênh Tân quân!”
Ngọc Đế, “...”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...