Xà Vương Quấn Thân: Bà Xã, Sinh Quả Trứng!

“Ngươi nói sao cũng được, ta đến chỉ để nói cho ngươi biết, tốt nhất là ngươi nên ở lại thành Tân Nguyên tu dưỡng, nếu không đôi chân này của ngươi thật sự sẽ không thể trị khỏi được đâu.”

Vô Song vừa nghe xong liền bật cười, “Nói cứ như ta ở lại đây thì ngươi có thể trị khỏi cho ta vậy.”

Khóe miệng thần y giật giật, “Ít ra còn có hi vọng!”

“Lòng ta đã quyết rồi.”

“Được được được, tùy ngươi, dù sao ta cũng cầm tiền của cha ngươi rồi.”

“Bạch Dạ! Ông ta không phải là cha ta!”

Bạch Dạ sững sờ, trong lòng nghĩ dù sao y cũng chỉ nhận ủy thác của lão thành chủ đến đây để giúp đỡ, người ta không muốn y điều trị y còn tự tìm rắc rối cho mình à?


Y nào có rảnh như thế!

Y xuống núi còn có việc khác phải làm biết chưa? Ví dụ như ăn dưa, ví dụ như đến Ma đô xem xem Mạch nhị tiểu thư đó trông như thế nào?

Thế là Bạch Dạ không có thời gian khuyên Diệp Vô Song ở lại, vỗ vỗ mông liền bỏ đi, nhớ đến trong đám người hôm nay bị Diệp Khuynh Thành bắt hình như có người đàn ông đeo mặt nạ một nửa mặt, không kìm được liền đi theo ám vệ.

Y còn nhớ Đại Vu Sư hình như cũng có một nửa gương mặt vẽ đầy hình vẽ như thế đúng không?

Người đeo mặt nạ… thật quá đáng nghi!

Trong địa lao, lúc ám vệ đưa cơm đến thì Đậu Đậu suýt chút nữa đã sắp phát điên rồi.

Mấy người trong đó mỗi người ngồi một chỗ, đồng thời đều nhìn ám vệ chằm chằm. Ám vệ cảm thấy sau lưng có cơn gió lạnh buốt thổi qua, bèn quả quyết đặt cơm xuống rồi bỏ đi.

Đậu Đậu nhìn phía sau lưng gã một cái, thở phào một hơi. Nam thần của cô không sao, tốt quá rồi!

Nhưng hắn không thể dùng yêu lực, sao lại trốn được Diệp Khuynh Thành chứ?

“Nhìn cái gì thế? Ăn cơm trước đã, ăn no rồi mới có sức bỏ trốn.”

Mạch Lăng nói xong, giơ tay cầm lấy bát cơm, Đậu Đậu nhìn vậy chán ghét vô cùng, không thèm để ý đến anh ta, lặng lẽ nhìn Yêu Nghiệt đang đứng bên cạnh mình.

Bộ dạng toàn thân trên dưới đều không giống như bị sàm sỡ, có lẽ là chưa bị làm gì đúng không?


Đậu Đậu đang nghĩ như vậy, Yêu Nghiệt đã đứng phắt dậy, “Tiểu Thập lấy được long cốt rồi! Anh rời đi một chuyến, rất nhanh thôi sẽ quay lại tìm em!”

Nói xong cúi đầu hôn một cái lên má Đậu Đậu, sau đó biến mất.

Đậu Đậu sững sờ, lúc phản ứng lại những lời hắn vừa nói, trong lòng đột nhiên như buông được một hòn đá nặng.

Khoảng thời gian này hắn vẫn luôn phải chịu khổ ở bên cạnh cô, sợ cô bị kẻ khác ức hiếp, sợ cô sẽ xảy ra sơ sót gì.

Thực ra trong lòng cô vô cùng áy náy.

Bởi vì hắn trước giờ vẫn luôn là chiến thần Đông Hải, cả đời chưa từng có một trận thua nào. Cô cho rằng hắn nên vĩnh viễn ở trên cao, xuất chúng hơn người, thế nhưng hắn lại vì cô mà rút bỏ long cốt, không thể không chịu nhục ở Ma tộc.

Bây giờ thì tốt rồi, chỉ cần lấy lại long cốt, hắn sẽ vẫn là Ly Cửu Ca, chiến thần Đông Hải bách chiến bách thắng Ly Cửu Ca!

Đúng thời điểm, cô có thể hoàn toàn không cần lo lắng phía Ma quân sẽ thế nào, tìm thấy mẹ cô xong sẽ lập tức bỏ đi. Cô thực sự không muốn ở lại Ma tộc thêm một giây một phút nào nữa!

“Tiểu Phi, khi nãy em…”


“Không có gì, em tự nói một mình thôi, chắc em điên rồi.”

Câu nói này của Đậu Đậu đã chặn miệng Mạch Lăng lại, giơ tay cầm bát cơm trước mặt mình lên đưa ra trước mặt Mạch Lăng, “Ăn!”

Mạch Lăng, “…”

Anh ta biết khi nãy là ai đã đến đây, nhưng mà anh ta không nhìn thấy!

Cho nên anh ta chỉ có thể miễn cưỡng tin lời của Đậu Đậu, cúi đầu ăn cơm, không nói gì.

Phía Thiên cung, Tiểu Thập đã xử lý xong một đám thiên binh, cuối cùng cũng từ trong lòng Ngọc Đế lấy long cốt của anh cậu ta ra.

Ngọc Đế bị một thằng oắt con cưỡi lên người đánh đến mặt mũi sững vù, liên tục làu bàu, “Phản rồi, phản rồi, Đông Hải thế này là muốn tạo phản rồi!”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui