Mạch Lăng vừa nghe xong liền nổi điên, “Dựa vào cái gì? Đây là tiền của ta!”
“Ta không quan tâm lúc đầu nó là của ai, tóm lại bây giờ là tiền Tiểu Phi đưa cho ta. Cho ta mượn rồi thì chính là của ta. Sau này ta sẽ trả lại muội ấy sau.”
Thích Uyển Như nói xong, đập cái bàn trước mặt tiểu nhị: “Hai phòng hạng sang, một phòng cho ta, một phòng cho y. Còn về con ma này thì chúng ta không quen.”
Khóe miệng tiểu nhị giật giật, lặng lẽ nhìn hai người một cái, lấy hai tấm bài gỗ, “Hai, hai phòng hạng sang.”
Thích Uyển Như cầm lấy một cái, tỏ ý Đại Vu Sư cầm một cái, Đại Vu Sư còn chưa kịp đưa tay ra thì Mạch Lăng đã cướp mất. Sau đó chuồn thẳng lên lầu trên, đứng trên lan can gỗ đắc ý nhìn Thích Uyển Như.
Thích Uyển Như gần như không muốn để ý đến anh ta, trừng mắt nhìn anh ta một cái, cuối cùng vẫn không nói gì.
Đại Vu Sư đứng bên cạnh một hồi lâu làm người thứ ba, quả quyết hắng giọng, “Ấy, à, tiểu nhị, còn phòng hạng sang không?”
Tiểu nhị vội vàng lắc đầu, “Hết rồi, chỉ còn lại hai phòng mà thôi.”
Đại Vu Sư, “… Vậy phòng hạng trung thì sao?”
“Hạng trung cũng hết rồi.”
“Vậy phòng thường…”
“Nói thật với ngài, phòng thường cũng hết rồi, nếu ngài thật sự muốn ở lại thì vẫn còn một gian phòng củi.”
Tiểu nhị nói vậy, sắc mặt Đại Vu Sư liền không vui. Tiểu nhị cứ tưởng rằng bản thân mình đã nhìn thấu sự thật, nhìn Thích Uyển Như lại nhìn Đại Vu Sư như đang xem chuyện gì hay ho lắm, “Hai vị mới kết hôn đúng không? Sao phải chia phòng chứ? Một căn phòng thôi, ngủ cùng nhau đi mà.”
“Chúng ta không phải vợ chồng mới cưới!”
Thích Uyển Như và Đại Vu Sư đồng thanh lên tiếng, không hẹn mà cùng quay sang nhìn đối phương một cái, rất ngại ngùng.
Tiểu nhị cười khì khì, khuôn mặt láu lỉnh nói, “Không phải vợ chồng mới cưới? Được được được, không phải, vậy hai vị vẫn nên đi tìm vị khách khi nãy đi, thực sự không ổn thì ngài đi tìm nhà trọ khác hỏi xem sao? Không phải là ta nói lung tung đâu, giờ này những nhà trọ khác chưa biết chừng cũng đã kín hết cả rồi! Hai vị cố gắng bình tĩnh, mới cưới nhau xong đã cãi nhau lớn vậy là không được.”
Nói xong quan sát nhìn Đại Vu Sư một lượt từ trên xuống dưới, liến thoắng tiếp tục tự nói một mình, “Nhìn đâu có giống như không được đâu…”
Thích Uyển Như chán nản, không thèm để ý đến tên tiểu nhị nữa, trực tiếp đưa thanh bài gỗ cho Đại Vu Sư, “Ta đi tìm quán trọ khác.”
Đại Vu Sư ngơ ngác nhìn theo, đang định nói không sao y ngủ ở nhà củi cũng được, phía bên tiểu nhị đã hận rèn sắt không thể rèn thành thép, “Ây da, vị quan khách này, ngài còn không mau đuổi theo! Tìm người ta đi chứ, ngài không sợ cô ấy tìm người ta ngủ à? Cãi nhau là chuyện vặt mà, cứ phải cần đến người đàn ông dỗ dành!”
Đại Vu Sư, “… Ngươi hiểu lầm rồi, hai người bọn họ mới là một đôi.”
“Cái gì? Hai người bọn họ? Không thể nào, không thể nào! Ngài đừng có giận quá nói lung tung, để vợ tức giận bỏ đi thật, xem ngài chạy đi đâu mà khóc!”
Đại Vu Sư hoàn toàn không muốn nói chuyện nữa, thở dài lắc đầu, quay người đi lên lầu.
Giải thích cũng như nước đổ đầu vịt, vậy thì y còn giải thích làm gì nữa? Càng giải thích càng loạn.
Thế là Đại Vu Sư lên lầu, trong lòng nghĩ, dù sao hai con ma đó cũng có quan hệ nam nữ, căn phòng này không ngủ thì lãng phí quá. Sau đó vừa nằm xuống chưa được bao lâu, Mạch Lăng đã mặt mũi sưng vù chạy đến gõ cửa.
Vừa gõ cửa vừa càm ràm mắng mỏ, cũng không có gì khác, chính là nói Thích Uyển Như không phải là con gái.
Sau đó rất tự giác nằm lên giường của Đại Vu Sư, nói, “Vu Sư đại nhân, cùng là người phiêu bạt chân trời góc bể, tối nay chúng ta cùng qua một đêm nhé.”
Đại Vu Sư còn có thể nói gì nữa? Y còn có thể nói thế nào?
Y chỉ có thể nhìn anh ta một cái, đắp chăn cho Mạch Lăng đang ngủ khò khò, thở dài, ngồi ở chiếc bàn trước mặt uống rượu cả đêm.
Dù sao thì y cũng không ngủ được.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...