Xà Vương Quấn Thân: Bà Xã, Sinh Quả Trứng!

“Nước mắt, nước mắt của cô, dùng nước mắt của cô để rửa vết máu, lời thề máu sẽ được giải trừ!”

Đậu Đậu, “… Ngươi cứ nhất định phải chọc ta sao?”

Việc đơn giản như vậy sao không nói sớm!

Thế nhưng câu tiếp theo cô còn chưa nói, Tiểu Đằng đã yếu ớt cúi đầu cuống, “Tôi, tôi thực sự là đang chọc cô. Vì nước mắt này, trong chốc lát cô không thể có mà…”

Đậu Đậu ngay lập tức không muốn nói chuyện nữa, cúi đầu nhìn chằm chằm lòng bàn tay của mình, không ngừng cố nặn ra nước mắt.

Thế nhưng cô không khóc nổi, cô không thể khóc được một tí tẹo nào.


Đại Vu Sư cố gắng xử lý Diệp Khuynh Thành, bản thân cũng đã như ngọn nến sắp tắt.

Sức mạnh của y đang dần tiêu tán từng chút từng chút một, máu của y cũng đang dần chuyển sang lạnh, y đã phản bội lại lời thề, y sắp chết…

Khoảnh khắc Diệp Khuynh Thành cầm đoản kiếm đâm đến, Đại Vu Sư thản nhiên nhắm mắt lại, cuối cùng y vẫn chưa có cơ hội nói cho cô biết thân phận thực sự của cô, cuối cùng vẫn chưa có cơ hội.

Tiếng binh khí va vào nhau, đoản kiếm bay ra ngoài, Diệp Khuynh Thành không dám tin chằm chằm nhìn xuống tay mình, nói đi nói lại cũng chỉ có một câu, “Không thể nào! Việc này không thể nào! Ngươi, ngươi… sao ngươi có thể làm được?”

Đậu Đậu cũng không biết tại sao bản thân mình lại làm được như vậy, cô chỉ biết mình không thể khóc nổi, ma lực trên người lại càng lúc càng nặng.

Trong lúc nghìn cân treo sợi tóc, cô từ bỏ việc giải trừ lời thề máu, rút đao chặn kiếm của Diệp Khuynh Thành… vô cùng nhẹ nhàng.

Diệp Khuynh Thành tông cửa xông ra ngoài, giống như sợ Đậu Đậu đuổi kịp mà chạy bạt mạng.

Thế nhưng Đậu Đậu không có thời gian đi đuổi theo cô ta, cô quỳ xuống nhìn vết thương trên người Đại Vu Sư một cái rồi hỏi, “Ngoài việc khóc ra, còn có cách nào khác không?”

Đại Vu Sư lắc lắc đầu, giọng nói như không thể nghe thấy, “Không, không quan trọng, cô đưa tai lại đây, ta… ta có một chuyện phải nói cho cô biết…”

Đậu Đậu nghe theo đưa tai lại gần, Đại Vu Sư tiếp tục nói, “Vận, vận mệnh thực sự của cô, là… là thiên mệnh ma chủ. Cô có thể, tranh cao thấp với Ma quân. Không cần trốn, không cần đi cùng ông ta… Đợi cô thắng rồi, tất cả mọi thứ, cô đều sẽ có được… bao, bao gồm…”


“Đừng nói nữa, ta khóc, ta lập tức khóc ngay đây!”

Đậu Đậu cắn răng cắn lợi cắt ngang lời của Đại Vu Sư, ngoài miệng nói lập tức sẽ khóc, nhưng chớp chớp chớp mắt lại không thấy gì cả.

Đại Vu Sư đã từ bỏ vùng vẫy, không ngừng cố gắng dặn dò, sau đó còn lôi câu chuyện truyền thuyết về thất tinh ra nói. Nói là để cô tìm thấy bảy Ma nam trên người có bớt hình ngôi sao là có thể dễ dàng trừ khử Ma quân.

Đậu Đậu nghe vậy gần như nghệt mặt sững sờ, khóe miệng giật giật, không nhịn được, “Đại ca à, ngươi tưởng là bảy viên ngọc rồng chắc?”

Lại còn bảy Ma nam trên người có bớt hình ngôi sao nữa?

Chắc không phải đều muốn xxoo với cô đấy chứ?


Vậy thì cô tình nguyện đi chết!

Đại Vu Sư nhìn ra sự không mong muốn từ trong mắt của Đậu Đậu, kéo bàn tay cô, không ngừng cố gắng để cô đồng ý với y.

Đậu Đậu nhìn chấm đỏ hồi tối đã biến mất từng chút từng chút một, không khóc nổi, chỉ có thể nói, “Được được được, ta đồng ý, ta đồng ý với ngươi được chưa? Ngươi đừng nói gì nữa, ngươi còn nói mấy chuyện vĩ đại này thì ta càng không thể khóc được.”

Không được, cô phải khóc, Đại Vu Sư là đồng minh của cô, người đồng minh đã từng giúp cô trừng trị Hoa Dung.

Bây giờ đồng minh của cô sắp chết, cô sao có thể vô tình máu lạnh không rơi một giọt nước mắt nào chứ?

Tiểu Đằng dường như nghe ra tâm tư của cô, khóe miệng giật giật, tỏ ý, “Chủ nhân, việc này thật không thể trách cô máu lạnh vô tình được. Ma tộc chúng ta đều như vậy, cho nên lời thề máu mới khó giải chứ, cho nên mới lập lời thế máu chứ!”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui