Xà Vương Quấn Thân: Bà Xã, Sinh Quả Trứng!
Cái quái gì vậy? Đã biết người ta tâm cơ rồi mà còn thích, trái tim sao lại có thể rộng lượng như thế chứ?
Đương nhiên, dựa vào tính cách một ngày không hẹn là không vui của anh ta, thực sự đúng là thích thể loại tiểu yêu tinh đơn thuần sống không phụ thuộc vào ai kia.
Đáng tiếc, Đậu Đậu không biết. Cô không có thời gian để biết. Cô đang suy ngẫm làm thế nào để xóa đi vết đỏ đột nhiên xuất hiện trên bàn tay cô kia kìa!
Từ hôm qua bàn tay cô đã bắt đầu đau như có kim châm, đến sáng ngày hôm nay thì xuất hiện một chấm đỏ thoạt nhìn trông rất giống dấu thủ cung sa kiểm tra trinh tiết của nữ nhi trong cung. Cô đã sinh được hai đứa con rồi, chúng nó cũng không thể nhảy ra từ kẽ đá được đúng không?
Cái thứ thủ cung sa này chẳng phải chỉ những cô gái khuê các chưa có chồng ở thời cổ đại mới có hay sao? Một gái già đã sinh con như cô sao có thể có thứ này chứ?
Đối với việc này, Yêu Nghiệt cũng tỏ ý không hiểu, nhưng khi ánh mắt nghi ngờ của Đậu Đậu nhìn qua thì liền không nhịn nổi mà xù lông.
“Em nhìn anh làm gì, anh không phải!”
Khóe miệng Đậu Đậu giật giật, “Không phải? Em cũng đâu có nói gì anh đâu…”
“Em nghĩ rồi!”
“Em nghĩ cái gì chứ em…”
Cô cũng chỉ thầm nghĩ trong lòng một chút vậy thôi, à thì nghe nói Xà yêu đều sinh trứng, trứng rắn cũng không to lắm, nếu nam thần của cô đủ ngắn và nhanh, hai trứng đủ mức suy dinh dưỡng thì cô có khả năng vẫn là một khuê nữ còn trinh.
Cái thứ thủ cung sa gì đó há chẳng phải đã giải thích rõ ràng rồi hay sao?
Cô chỉ nghĩ như thế, rồi thầm liếc nhìn bên dưới Yêu Nghiệt một cái, bổ sung nói thầm không giống như ái nam ái nữ mà.
Thế là Yêu Nghiệt liền nổi điên…
Vợ hắn đúng là quá đủ rồi!
Hắn biết ý nghĩa của ái nam ái nữ ok!
Ái nam ái nữ, ý trên mặt chứ, cứng lên nhưng không thể làm gì được…
Sao hắn có thể là ái nam ái nữ chứ?
Yêu Nghiệt trong giây lát không nhịn được liền nói thật, “Mấy hôm trước em còn sờ mó vậy mà giờ đã quên rồi à?”
Giọng nói quá lớn, tất cả đám ma trong quán trọ đều quay sang nhìn bàn bên này của Đậu Đậu.
Đậu Đậu hi hi cười gượng mấy tiếng tỏ ý vô tội, cô mặc một bộ quần áo cổ đại nữ giả nam trang, trông vào có vẻ rất giống như một tiểu nô tài bị chủ tử mắng chửi.
Từ lúc mới bắt đầu đã có mấy cô gái nhìn sang bàn của bọn họ, tất nhiên là không phải để nhìn Đậu Đậu. Người mà người ta nhìn là Yêu Nghiệt dù có kéo cả đám sương đen tối mịt vẫn không thể che lấp được khí chất bá vương tỏa ra từ khắp cơ thể.
Tóm lại Đậu Đậu đã phát hiện ra từ lâu rồi, tay chân cũng… ngứa ngáy từ lâu rồi.
Có một cô gái nào đó bước đến khuyên hắn rằng tên hầu nhỏ không biết nghe lời như vậy thì ném đi. Đậu Đậu nghe thấy lập tức ngang tàng trừng mắt nhìn cô ta, “Cô nói ai là tên hầu?”
“Tất nhiên nói ngươi rồi! Cái thứ rác rưởi không hầu hạ chủ tử cho tốt, cần đến ngươi làm gì nữa?”
Nói xong liền mỉm cười, tự giác ngồi xuống bên cạnh Yêu Nghiệt, “Công tử, chàng là công tử nhà nào vậy? Tại sao thiếp đến thành Tân Nguyên này lâu như vậy mà chưa nghe qua đến chàng bao giờ nhỉ?”
Vừa nói còn lấy đôi bàn tay như chân heo sờ lên mặt Yêu Nghiệt, Yêu Nghiệt nghiêng đầu một cái, nhẹ nhàng tránh ra, “Cô nương, xin hãy tự trọng.”
“Tự trọng? Ngươi có biết ta là ai không? Ta là con gái của chủ thành này! Kẻ muốn cưới ta còn đang xếp thành hàng dài đến thận thành Bắc kia kìa!”
“Ta là dân thường.”
Yêu Nghiệt không chút biểu cảm nhả ra một câu, mắt nhìn sang vợ hắn đang khởi động chế độ xem chuyện cười thì lại càng ghét vị đại tiểu thư đang ra vẻ ta đây trước mặt này.
Sau khi bọn họ cưỡi ngựa ra khỏi Ma đô thì đã đến cái thành Tân Nguyên quỷ quái này, bởi vì ngựa đã mệt chết rồi nên bọn họ chỉ có thể tạm thời dừng chân ở đây.
Trước đây lần Đậu Đậu bị bắt cóc, đám tướng sĩ nhận mệnh lệnh của Mạch Truy, nói đi là có thể đi. Trên đường đi đi qua rất nhiều thành trì, cũng rất thuận lợi đến biên giới.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...