Quyển Châu Liêm rụt mạnh tay lại, “Không phải ta, ta sẽ không dùng loại thủ đoạn bỉ ổi như vậy!”
“Không phải ngươi? Ngươi sẽ không dùng thủ đoạn bỉ ổi như vậy? Ha ha… ha ha ha…”
Đại Vu Sư nắm lấy cằm của Quyển Châu Liêm, nghiến răng nghiến lợi, nhả ra từng chữ từng chữ một, “Ngươi không bỉ ổi? Ngươi không bỉ ổi vậy thì tại sao lại làm ra chuyện phản bội lại sư môn? Ngươi không bỉ ổi, tại sao lại bán đứng sư phụ, ép sư phụ phải thành thân với ngươi?”
“Sư phụ!”
“Đừng gọi ta là sư phụ!”
Đại Vu Sư hít sâu một hơi, hơi nhỏm đậy, giơ tay hất tung chiếc chăn trên người Quyển Châu Liêm ra, “Nếu ngươi đã nghĩ như vậy, ta sẽ đáp ứng cho ngươi…”
Giọng nói còn chưa dứt thì lại là một tiếng xé vải vang lên, trong đêm tối, hai bóng người đè lên nhau không một tiếng động.
Cơ thể của Quyển Châu Liêm gầy gò lại khô quắt giống như một đứa bé gái còn chưa dậy thì, bật khóc giống như tiếng hót của dạ oanh.
Cô ta thực sự không thể hiểu nổi, người này rốt cuộc chứa bao nhiêu nỗi oán hận cô ta mới có thể dùng thủ đoạn này để sỉ nhục cô ta.
Đại Vu Sư bị đôi mắt đầy nước mắt của cô ta làm cho rối loạn, tranh thủ đưa tay bịt miệng cô ta lại, đồ vật bên thân dưới lại không hề dừng lại một giây phút nào. Y hận cô ta, hận đến muốn bóp chết cô ta!
Nếu không phải vì cô ta dùng thủ đoạn bỉ ổi như vậy, y đâu đến nỗi phải làm ra những việc này?
Y đã thề lời thề máu…
Nếu phản bội sẽ ruột gan đứt đoạn thối nát, chết không toàn thây!
Nhẫn nhịn cũng vẫn chết, không nhẫn nhịn cũng sẽ chết. Nếu đã như vậy, chi bằng qua quýt sống tạm một thời gian, nhân lúc báo ứng còn chưa đến, tranh thủ từng giây từng phút nói cho cô biết một nửa câu châm ngôn còn lại.
Nghĩ đến đây, động tác của Đại Vu Sư lại càng thêm thô bạo, vài cái tuôn trào phóng thích ra ngoài, túm lấy cổ của Quyển Châu Liêm, hận một nỗi không thể trực tiếp bóp chết cô ta.
Quyển Châu Liêm thẫn thờ chết lặng giống như một con búp bê bằng vải mất đi linh hồn, không còn cảm giác, hai hàng nước mắt cứ thế lăn xuống.
Trong tình cảnh anh không thích tôi cũng không tình nguyện này, cái y mang đến cho cô ta chỉ có một cơ thể đầy vết tích.
“Từ ngày mai đóng cửa không tiếp khách, mỗi ngày mang cơm đến căn phòng này, không ai được phép đi vào!”
Đại Vu Sư rút người rời đi, nhanh chóng lấy quần áo bẩn lau chùi, nhíu mày lại, lấy một bộ quần áo sạch sẽ khác mặc lên người.
Dường như y chỉ nhìn cô ta một cái thôi cũng chê nhiều, nhẹ hẫng ném chăn xuống, che đi đống lộn xộn.
“Ngươi… muốn đi đâu?”
“Không liên quan gì đến ngươi, muốn đi cáo trạng với Ma quân thì đi đi, dù sao ta cũng chẳng sống bao lâu nữa.”
Đại Vu Sư nói xong cầm theo áo vu sư, cau mày nhìn một cái rồi lại ném sang một bên, lấy một cái áo khoác thường ngày.
Quyền Châu Liêm nhìn theo, dường như não bị đứt dây, tỉ mỉ nghĩ lại câu nói đó của y rốt cuộc là có ý gì.
Sau đó đột nhiên nhớ ra y đã lập lời thề máu với Mạch Phi Mạch nhị tiểu thư, trợn trừng mắt lên… Y đã lập lời thề máu nhưng lại đi làm chuyện vợ chồng với cô ta. Nếu như chỉ là thành thân thì cũng thôi đi, bọn họ còn..
“Ngươi đi tìm cô ta đi! Để cô ta giải trừ khế ước!”
Quyển Châu Liêm khó khăn đứng dậy, kéo tay áo của y, “Ta… ta sẽ làm tốt việc mà ngươi giao phó, ngươi đừng chết…”
Dịch Xuân Thu vừa nghe vậy liền bật cười ha ha, hất tay cô ta ra rồi nói, “Không muốn ta chết mà còn hạ thuốc?”
“Ta không có!”
Quyển Châu Liêm nước mắt nhạt nhòa, cơ thể đầy vết tích đứng trước mặt y.
Đại Vu Sư cau mày, không muốn nói nhiều với cô ta, chỉ cảm thấy trong lồng ngực ngột ngạt khó thở, bất luận thế nào cũng không thể thoát ra ngoài được. Y hận một nỗi không thể bóp chết cô ta ngay bây giờ. Đáng tiếc, y vẫn cần cô ta ở lại đánh lừa Ma quân.
Đại Vu Sư hít một hơi thật sâu, kéo mạnh cửa ra, sải từng bước dài đi ra khỏi phòng.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...