“Cái gì?”
Khóe mắt Quyển Châu Liêm vẫn còn đầy nước, sững sờ nhìn chằm chằm Đại Vu Sư.
Đại Vu Sư ngay lập tức nổi cáu, “Ngươi không có tai phải không? Ta nói sau khi thành thân xong, ngươi dọn đến chỗ ta ở, điện Vu Sư sẽ đóng cửa không tiếp khách!”
Sao Quyển Châu Liêm có thể không nghe rõ được chứ, cô ta nghe thấy rất rõ ràng, chỉ là cô ta không hiểu, khi nãy y còn nói y sẽ chỉ thành thân với cô ta, tại sao bây giờ lại…
“Ngươi có cái biểu cảm gì đấy? Nghĩ rằng ta sẽ đụng vào ngươi?”
Đại Vu Sư ngồi xuống, nâng cằm của Quyển Châu Liêm lên nhìn một cái, nỗi buồn bực phiền muộn trong lồng ngực lại càng lớn hơn, bàn tay nắm lấy cằm của cô ta càng thêm dùng lực.
“Ngươi cho rằng ngươi khóc rồi ta sẽ thương xót cho ngươi sao? Khóc cũng phải có tư cách, khuôn mặt này của ngươi không thể khiến bất kỳ người đàn ông nào đồng tình đâu…”
Nói xong hất tay một cái khiến cô ta ngã nhoài, tiện thể đóng cửa lại.
Quyển Châu Liêm ngẩn ngơ sững sờ, hoàn toàn không có một chút phản ứng nào của một người sống.
Vừa rồi y nói gì vậy?
Khóc, cũng phải có tư cách…
Khuôn mặt này của cô ta không thể khiến bất kỳ người đàn ông nào đồng tình…
“Ha ha ha… ha ha ha ha…”
Quyển Châu Liêm vừa khóc vừa cười, mãi lâu sau, cuối cùng vẫn im lặng.
Cách đó một cánh cửa, Đại Vu Sư buồn bực không yên, vừa muốn đẩy cửa ra đi xem xem cô ta rốt cuộc có làm điều gì ngu ngốc hay không, lại nghe thấy ở bên ngoài cửa, cô ta thì thầm bằng giọng nói lí nhí như có như không.
“Sư phụ, Mạch Phi là cô gái khuynh nước khuynh thành hay sao? Nước mắt của cô ta sao có thể khiến ngươi đồng tình chứ? Cô ta… từ trước đến giờ chưa từng rơi nước mắt trước mặt ngươi đúng không? Thế nên sao ngươi có thể biết được, ngươi yêu cô ta chứ?”
Đại Vu Sư chết lặng, lại nghe thấy Quyển Châu Liêm thở dài, loạt xoạt đứng dậy, từng bước từng bước đi ra ngoài.
Y nói với bản thân, y làm đúng. Y mở bàn tinh tượng ra, tính toán vị trí sao của Nhiễu Lan Đằng chín lá. Thế nhưng đôi mắt đầy nước của Quyển Châu Liêm cứ lay động trong tâm trí y, khiến y buồn bực không yên không thể làm được việc gì.
Những viên ngọc lớn nhỏ trên bàn tinh tượng quay vòng loạn xạ, dù có làm thế nào cũng không hiển thị được vị trí sao.
Tính toán cả ba bốn lần đều như vậy, cuối cùng Đại Vu Sư tung đám ngọc đó đi, xoa huyệt thái dương, hít sâu một cái rồi trở về phòng ngủ.
Nhất định do gần đây có quá nhiều chuyện xảy ra có quá nhiều chuyện bất ngờ, nếu không y sẽ không rối loạn không yên như thế này.
Ma quân đã biết được thân thế thực sự của Mạch Phi, tuy rằng y lợi dụng Mạch Quỳnh Lâm để khiến Ma quân lung lay không chắc chắn, nhưng việc Ma quân sẽ không từ bỏ Mạch Phi là một sự thật đã được đoán trước.
Trong tình hình này, y nhất định phải giấu mệnh cách ma chủ thiên mệnh của cô. Y bắt buộc phải cưới Quyển Châu Liêm.
Suy cho cùng vẫn là đệ từ mà y thu nhận, mấy nghìn năm qua ở cạnh nhau khiến y hiểu rất rõ về tính cách của Quyển Châu Liêm. Không đụng phải tường sẽ không quay đầu, cố chấp bướng bỉnh, nếu động đến giới hạn thì sẽ tự động rút mình ra.
Y hiểu rất rõ giới hạn của Quyển Châu Liêm là y, chỉ cần y chịu thành thân với cô ta, cô ta sẽ không nói ra thân phận của Mạch Phi.
Nếu không, cô ta thà làm ngọc vỡ chứ chẳng chịu làm ngói lành, nhất định sẽ không để Mạch Phi yên ổn.
Vì vậy y chỉ có thể giương mắt nhìn Mạch Phi lại một lần nữa trốn khỏi thành, còn bản thân lại bất đắc dĩ, chỉ có thể ở lại, thành thân với Quyển Châu Liêm.
Bao nhiêu năm nay sự việc cứ cuộn tròn thành một đống, con đường phía trước của ma chủ thiên mệnh mù mịt, tăm tối. Y thân là phụ tá được định mệnh sắp đặt sẵn cho cô, tâm trạng buồn phiền không yên cũng là điều bình thường.
Khụ…
Nói thế nào đây, nếu Đậu Đậu biết chuyện này, chưa biết chừng sẽ nói với Đại Vu Sư hai câu.
Cái gì gọi là y buồn phiền không yên là vì cô? Cái gì gọi là y khăng khăng một mực nhất quyết trung thành chính là yêu cô, chính là xem thường Quyển Châu Liêm?
Nếu y yêu cô thật thì sao có thể cam tâm tình nguyện làm nam thiếp của cô chứ?
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...