Đậu Đậu bất ngờ bị Yêu Nghiệt gầm lên như vậy, sợ hắn nổi điên thật, gật gật đầu, vội vàng đi theo.
Đường phố của Ma tộc thật ra không khác là mấy so với đường phố thời cổ đại, rộng rãi có, chật hẹp cũng có. Yêu Nghiệt như xe nhẹ chạy đường quen, dắt theo cô chạy thẳng đến cửa Nam Thành.
Đậu Đậu nhớ ra nguyên nhân trước đó hắn đến đây tấn công Ma tộc chính là bởi vì viên ngọc cực phẩm trên chiếc mũ đội đầu của Long Vương bị Mạch Truy dâng tặng Ma quân, ngay lập tức liền hiểu ra… Hắn tất nhiên là xe nhẹ chạy đường quen rồi, dù sao thì năm đó hắn chính là thuận theo con đường này chạy thẳng đến Ma cung.
Hắn dẫn theo đám quân binh đó nhân cơ hội chạy vào cung, tìm đông lật tây, không lâu sau đó đã tìm được viên ngọc cực phẩm.
Khi đó cô vẫn còn đang đóng giả nam trà trộn trong đám tướng sĩ tìm đồ, treo đầu dê bán thịt chó, không nghiêm túc tìm mà chỉ là muốn hóng hớt hai người đó đánh nhau.
Sự yêu thích của cô với hắn đều là bắt nguồn từ một chân dung, một truyền thuyết.
Người trong bức họa, cái thần thái kiêu căng ngạo mạn trong bức họa dường như không cần quan tâm đến bất cứ thứ gì, xem thường mọi thứ.
Hắn có một dung nhan khắp thiên hạ không ai có thể sánh nổi, cười một cái nhất định sẽ có cả đám các cô gái xếp thành hàng thành đội lao vào như thiêu thân.
Đây chỉnh là cảm giác đầu tiên của cô khi nhìn thấy bức hình đó.
Ngay sau đó cô liền nghĩ, không đúng, cho dù hắn không cười cũng có thể thu hút đám chúng sinh làm thiêu thân.
Đương nhiên một bức tranh vẫn chưa đến mức khiến cô dễ dàng động lòng như vậy, nguyên do thực sự khiến cô nổi lên suy nghĩ nhất định phải gặp hắn chính là truyền thuyết nói hắn là chiến thần bách chiến bách thắng chưa lần nào thua cuộc.
Thời điểm cô gái bắt đầu yêu dường như đều thích những anh hùng cái thế, cô gái bị nuôi dưỡng thành một cô gái ngốc như cô cũng không ngoại lệ.
Cô không thích Ma quân, từ cái nhìn đầu tiên đã không thích rồi.
Thế nhưng hắn lại khác, lần đầu tiên nhìn thấy hắn cô đã biết, người đàn ông này, Tôn thần này, nhất định sẽ là của cô!
Vậy nên cô trốn ở một góc nhìn hắn đánh nhau với Ma quân, trong lòng đã hiện hữu một ý nghĩ kiên định vô cùng, một ý nghĩ rất vô cớ: Hắn nhất định sẽ thắng!
“Bên này.”
Yêu Nghiệt bất ngờ lên tiếng, Đậu Đậu định thần lại, nắm tay hắn càng chặt hơn. Được thôi, cô thừa nhận, con gái cho dù ở bất kì độ tuổi nào cũng đều giống nhau, đều thích những anh hùng cái thế. Đó là định luận vạn vật sinh trưởng, đó là lựa chọn theo lẽ tiến hóa tự nhiên.
Kẻ yếu cuối cùng cũng sẽ bị đào thải. Chỉ có kẻ mạnh mới có đủ tư cách cưỡi con ngựa khỏe nhất, ngủ cùng với người phụ nữ đẹp nhất!
Đây chính là thứ chảy trong xương tủy của vạn vật, ai cũng không thể thoát khỏi…
Nhưng sao hắn lại nhìn trúng cô nhỉ?
Ánh mắt của Đậu Đậu quá rõ ràng, Yêu Nghiệt cố nhịn nhưng không thể nhịn nổi đành dừng lại, nhìn chằm chằm cô một hồi lâu, giơ tay xoa mi tâm, “Vợ, bây giờ chúng ta đang chạy trốn, em cứ suy nghĩ lung tung như vậy, có chắc là tốt thật không?”
“Hả?”
Đậu Đậu bất thình lình hả một tiếng, định thần xong lại là, “Ồ, vậy chúng ta mau đi thôi, đừng để người của Mạch gia phát hiện.”
Sau đó liền ngoan ngoãn đi theo Yêu Nghiệt, đi được một lúc lâu mới cảm thấy có gì không đúng. Sao hắn lại biết cô đang suy nghĩ lung tung?
Yêu Nghiệt bất ngờ nhìn ra thắc mắc trong mắt cô, quả quyết ngoảnh đầu đi giả vờ như không nhìn thấy.
Đùa à, công năng này của hắn chắc chắn là một cái bug, nói với cô xong lại mất công cô giống lần trước đeo thêm mắt kính thì phải làm sao?
Không thể nói cho cô biết được, nhất định không được nói cho cô biết!
Thế là Đậu Đậu tràn đầy thắc mắc, còn Yêu Nghiệt lại làm như không nhìn thấy, vẫn kéo cô đi bộ đến cửa Nam Thành.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...