Xà Vương Quấn Thân: Bà Xã, Sinh Quả Trứng!

Đậu Đậu bị Yêu Nghiệt lau hết nước mũi của chính mình lên người, rất khinh thường, rất ghét bỏ. Ghét bỏ xong liếc thấy dáng vẻ như đang xem kịch hay của Yêu Nghiệt, ngay lập tức bò dậy từ trên giường, “Ê! Sao anh không làm ầm lên rồi đi tắm đi! Anh không chê bẩn à?”

Trước đây khi hắn ở doanh trại, lúc ăn cơm một tướng sĩ khác không cẩn thận chạm đũa vào quần áo hắn ta, hắn đã hận một nỗi không thể lột ba tầng da ra đó!

Bây giờ cô hắt xì bắn hết lên mặt hắn, vậy mà hắn vẫn còn tâm trạng lau lại sao?

Đây tuyệt đối không phải hắn!

Yêu Nghiệt nhìn thấu suy nghĩ rõ ràng của Đậu Đậu, hơi nhướn mày lên nói, “Anh không chê em.”

Đậu Đậu ngay lập tức được yêu thương mà lo sợ, trên khuôn mặt bỗng dưng đỏ ửng hiếm thấy, “Thật à? Đó là hắt xì hơi đó!”

“Ừ, anh biết.”

“Thật à? Vậy anh nói lại một lần nữa?”

“Ừ, anh biết!”

“Câu trên!”

“… Anh không chê em.”


“Nói lại một lần nữa.”

“Anh không chê em.”

“Thêm một lần nữa… Ưm…”

Cuối cùng Yêu Nghiệt vẫn không muốn tiếp tục cùng cô chơi trò chơi vô vị này nữa, thế là… hắn chuyển sang trò chơi thú vị hơn.

Trái tim thiếu nữ của Đậu Đậu hiếm khi thổn thức, ngoan ngoãn nằm trong lòng hắn, mặc kệ hắn cướp đi hơi thở.

Đến lúc thực sự không thể nào thở được nữa, Đậu Đậu mở mắt ra trước, trong khoảng cách bằng không, nam thần nhắm mắt lại, hàng lông mi có thể đếm được từng sợi, dường như vẫn còn đang khẽ run rẩy.

Hắn đang rất kiềm chế, hô hấp cũng trở nên nặng nhọc. Thế nhưng không biết tại sao lại không chịu chạm… Không, cô biết.

Hắn sợ cô thành ma.

Thế nhưng cô lại thích nhìn dáng vẻ ngây thơ cáu kỉnh của hắn, vậy nên nhào đến vẫn là nhào đến.

Cô vẫn nên tiếp tục làm bộ như không biết đi. Dù sao cô đã quyết định từ lâu rồi, làm Mạch Quỳnh Lâm sụp đổ, xử lý Mạch Truy, tìm được tung tích của mẹ, lập tức sẽ đi cùng hắn.

Cô không hề lo lắng bản thân sẽ trở thành ma một chút nào, bởi vì cô đã có cổ bà.


Ấy, chờ chú, bây giờ việc quan trọng nhất chính là cô đang không thở nổi đây này!

Thế là Đậu Đậu thu lại tâm tư, nhẹ nhàng đẩy Yêu Nghiệt một cái, hít một hơi thật sâu.

Thời gian thiếu khí kéo dài khiến gò má cô ửng đỏ, đôi mắt đen láy trong veo đặc biệt giống con mèo cưng vô tội nhất đáng thương nhất trong nhà.

Yêu Nghiệt không kìm được vuốt mái tóc của Đậu Đậu, nhận ra hành động của mình, lại thu tay lại.

“Sắp đến giờ ăn cơm rồi, dẫn bọn trẻ đi ăn cơm đi.”

“… Không muốn ăn, cơm của Mạch gia thực sự quá khó ăn.”

Đậu Đậu vừa không cẩn thận nói ra sự thật, vốn chỉ là than thở một câu, thấy sắc mặt Yêu Nghiệt khó coi, lập tức cúi đầu giả bộ bản thân mình chưa từng nói gì.

Yêu Nghiệt lạnh mặt, sau một trận tức ngực khó thở, vẫn không nhịn được cúi đầu cắn lên má cô một cái trừng phạt, “Ăn! Chỉ biết ăn! Có phải em vẫn cảm thấy cơm của tên Đại Vu Sư kia nấu mới là ngon không?”

Đậu Đậu ngoài mặt lắc đầu nguây nguẩy nhưng trong lòng lại là: Cơm của Đại Vu Sư nấu thực sự rất ngon mà!

“Kim Đậu Đậu!”

Yêu Nghiệt nhẫn nhịn cuối cùng không thể nhịn nổi gầm tên cô lên một tiếng, sau đó nhìn cô mù tịt chả biết gì, đè nén cơn tức giận trong lồng ngực, “Anh sẽ học.”

“Anh sẽ học… Anh học cái gì?”

“… Không có gì.”

“Ê, anh học cái gì anh nói cho em biết đi mà Điện hạ, nói một nửa giữ một nửa đáng ghét lắm!”

Đậu Đậu tò mò kéo Yêu Nghiệt hỏi đến cùng, thế nhưng Yêu Nghiệt lại kiên quyết không nói, bất luận cô có làm gì cũng không nói.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui