Nhưng ngoài dự đoán của Đại Vu Sư đó là Ma quân không hề cho rằng y vì muốn tạo phản nên mới lừa dối ông ta, ông ta cho rằng… Đại Vu Sư vì sắc đẹp của Đậu Đậu!
Đại Vu Sư kinh ngạc sợ hãi đến trợn mắt há mồm, cứ thế nghệt mặt sững sờ một hồi lâu, lúc này mới hắng giọng, “Chuyện đó… Quân thượng, người vừa nói gì?”
“Bản quân nói, bản quân có thể tha cho ngươi tội lừa gạt, suy cho cùng cũng là do ngươi không kìm lòng được. Chỉ cần ngươi nói sự thật cho bản quân biết, bản quân sẽ coi chuyện này chưa từng xảy ra, cũng sẽ ban bố chiếu thư, làm sáng tỏ tất cả giữa ngươi và Mạch Phi.”
Đại Vu Sư vừa nghe vậy liền cười. Tất cả giữa y và Mạch Phi, Ma quân đứng ra làm sáng tỏ?
Thử hỏi ông ta là cái thá gì?
Nhưng y chỉ có thể cười rồi nói, “Quân thượng nghiêm trọng quá rồi, thần… chưa từng lừa gạt Quân thượng.”
“Ngươi thực sự chưa từng lừa gạt bản quân?”
“Vâng.”
“… Ngươi có thể đi rồi, bảo Quyển Châu Liêm đến đây.”
Bảo Đại Vu Sư đi, rồi gọi Tiểu Vu Sư Quyển Châu Liêm đến?
Ma quân nói như vậy thực sự là bốp bốp bốp đánh thẳng vào mặt Đại Vu Sư, rõ ràng là nói ông ta không tin Đại Vu Sư!
Nhưng Quyển Châu Liêm đã biết mệnh cách mà y đã bói ra, hơn nữa còn lấy trộm rượu độc tuyệt thế đưa cho Mạch Truy để hại Đậu Đậu, bây giờ cô ta vẫn còn đang bị nhốt dưới tầng hầm của y.
Đại Vu Sư nhíu mày, đi một mạch trở về điện Vu Sư.
Y không sợ Quyển Châu Liêm đi gặp Ma quân, bởi vì y rất chắc chắn Quyển Châu Liêm sẽ không nói.
Cô ta thích y, sao có thể nhẫn tâm nhìn y chết chứ?
Đại Vu Sư nghĩ vậy không sai một chút nào.
Quyển Châu Liêm đích thực sẽ không nói, bởi vì cô ta sợ Ma quân sẽ trách tội Đại Vu Sư. Thế nhưng điều vượt ngoài dự liệu của Quyển Châu Liêm đó là Ma quân dường như nhìn thấu nội tâm của cô ta, “Quyển Châu Liêm, tuổi của ngươi cũng đã không còn nhỏ nữa, làm Vu Sư thì cũng vẫn phải gả cho người ta.”
“Quân… Quân thượng, lời của Quân thượng là có ý gì?”
“Ngươi thấy Đại Vu Sư thế nào?”
“Quân thượng?”
Biểu cảm của Quyển Châu Liêm hoàn toàn đã bán đứng cô ta, nói cho Ma quân biết cô ta biết nội tình bên trong.
Thế là Ma quân từ từ chậm rãi vừa uống trà, vừa ném ra một miếng mồi nhử rất lớn, “Ngươi thấy… nếu bản quân ban hôn cho hai ngươi thì thế nào?”
Không thể nói Quyển Châu Liêm không động lòng, quỳ dưới đất, cúi đầu xuống, không ngừng do dự suy xét.
Rốt cuộc có nên nói hay không đây?
Nói rồi, Quân thượng căn bản sẽ không tha cho Mạch nhị tiểu thư, Mạch nhị tiểu thư xảy ra chuyện, Đại Vu Sư nhất định sẽ liều chết với cô ta. Đây không phải là kết quả mà cô ta mong muốn, tuyệt đối không phải!
Thế nhưng nếu không nói, lẽ nào phải giương mắt nhìn người đàn ông mình yêu ở bên cạnh người phụ nữ khác sao?
Cô ta không cam tâm…
Ma quân đã hứa sẽ ban hôn cho cô ta và Đại Vu Sư, có phải là nói rõ sẽ tha tội lừa gạt Quân thượng cho Đại Vu Sư đúng không?
Nếu đã như vậy… Nói một nửa, giữ một nửa!
Ma quân chẳng qua là muốn ở bên cạnh Mạch Phi, vậy thì điều mà ông ta muốn nghe chỉ là mệnh cảnh Lô đỉnh thịnh thế. Còn về thiên mệnh Ma chủ… Cô ta không nói, đợi Ma quân ban hôn rồi giữ lại để uy hiếp Đại Vu Sư là được.
Nghĩ đến đây, Quyển Châu Liêm hơi ngẩng đầu, “Quân thượng, Quyển Châu Liêm thay Đại Vu Sư thỉnh tội!”
Ma quân, “… Y có tội gì?”
“Năm xưa Đại Vu Sư đã yêu phải người mà mình không nên yêu nên bói ra mệnh cách của cô ấy cũng không chịu nói với Quân thượng. Xin Quân thượng tha tội! Tất cả những gì y làm đều là vì không kìm được lòng mình!”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...