Tên hầu bàn gài bẫy bà đỡ, yên nữ thấy gã không còn giá trị lợi dụng nữa liền không chút do dự giết chết luôn. Sau đó bốn tên khế nhân nằm vùng ở nhà bà đỡ, cuối cùng đã đợi được người đàn ông vội vàng hoảng loạn chạy đến.
Sự việc tiếp theo đó mọi người đều biết rồi, sau đó bọn chúng gần như đến cả bà đỡ cũng không muốn buông tha. Trong màn hình máu tươi bắn tung tóe, sau đó chính là ánh lửa sáng khắp trời. Mái nhà đổ ập xuống, cháy thành tro, hoàn toàn vùi lấp đi hòn đá ghi nhớ…
Mạch Truy không biết cảm giác trong lòng mình lúc này là gì. Lạnh lẽo? Đau đớn? Tê liệt? Hay là cái lạnh cái đau đều bị tê liệt hết rồi?
Ngày hôm nay anh ta thật sự đã phải trải qua quá nhiều quá nhiều chuyện!
Đầu tiên là xông ra gánh tội thay, sau đó phát hiện bản thân mình là con nuôi, tiếp theo khó khăn lắm mới lựa chọn tha thứ cho Hoa Dung, lại phát hiện cha mẹ sinh ra mình bị chính khế nhân của Hoa Dung giết hại…
Nếu không phải Hoa Dung sai khiến, bọn họ dám hung hăng như thế sao?
Thế nên, Hoa Dung đáng chết!
Bà ta chỉ vì để che giấu chuyện con của mình chết khi còn trong bào thai mà nhẫn tâm đi phá hủy hạnh phúc của một gia đình!
Ôm anh ta đi mất thì cũng thôi đi, lại còn ngầm cho phép bọn chúng giết người diệt khẩu.
Bà ta không chỉ là mẹ nuôi của anh ta, bà ta còn là kẻ thù của anh ta!
Chỉ đáng tiếc, bà ta đã bị thiêu chết rồi, bà ta chết quá nhẹ nhàng quá dễ dàng!
Anh ta còn định tiến đến cứu khi bà ta bị thiêu, bây giờ nghĩ lại, bị thiêu chết đã là quá hời cho bà ta rồi!
Mạch Truy căm hận cắn răng cắn lợi, cổ bà thu hòn đá ghi nhớ lại trịnh trọng đặt vào bàn tay của Mạch Truy, “Đại công tử, bây giờ người đã tin lời của lão thân chưa?”
Mạch Truy không nói gì, ngầm thừa nhận rồi.
Cầm hòn đá ghi nhớ hồi lâu, nhìn Đậu Đậu còn đang đắm chìm trong khung cảnh bi ai, “Ta biết ngươi có ý gì, ta sẽ không nhúng tay vào, cứ thế đi.”
Nói xong anh ta nắm chặt hòn đá ghi nhớ rồi bỏ đi, để lại Đậu Đậu mặt mũi ngẩn ngơ... Con người này cũng quá kiêu ngạo rồi phải không? Đi đi, mau đi đi, cứ làm như gặp anh ta thì vui vẻ lắm ấy!
Dù sao mục đích của cô cũng đạt được rồi, Mạch Quỳnh Lâm không có Mạch Truy giúp đỡ sẽ không biết còn phải đối phó với bao nhiêu thứ nữa?
Ấy, chờ chút, Mạch Truy và Hoa Dung cũng giống nhau.
Nghĩ đến đây, Đậu Đậu lập tức hét lên, “Chờ một chút!”
Mạch Truy dừng bước chân, “Còn có chuyện gì nữa?”
“Trước đây mẹ ta bị các người hại, ngươi nói xem, hiện giờ mẹ ta rốt cuộc đang ở đâu?”
Lời này của Đậu Đậu vừa dứt, Mạch Truy liền chết lặng.
Nói sao đây?
Anh ta không biết nên nói thế nào.
Lẽ nào anh ta phải nói cho Mạch Phi, phu nhân Hoa Nguyệt bị anh ta sắp xếp cho tướng sĩ lần lượt hiếp dâm đến chết sau đó tìm người dùng một ngọn đuốc đốt sạch đi sao?
Tất nhiên anh ta sẽ nói như vậy, bởi vì anh ta thích nói sự thật.
Cho nên Mạch Truy hắng giọng, “Mẹ của ngươi…”
“Mạch Truy, nếu ngươi biết tung tích của phu nhân Hoa Nguyệt, xin ngươi hãy nói ra sự thật, ngươi nên biết, bà ấy đối với cô ấy quan trọng thế nào.”
Đại Vu Sư nãy giờ hóng hớt ăn dưa, thấy việc phu nhân Hoa Dung bị chết thảm sắp bại lộ thì lập tức đứng ra chặn lại. Công khai hay ngấm ngầm đều tỏ ý rằng Mạch Truy không được nói chuyện phu nhân Hoa Nguyệt đã chết.
Đương nhiên, tiền đề để y làm như vậy chính là Mạch Truy sớm đã biết Đại Vu Sư bói ra chuyện của phu nhân Hoa Nguyệt.
Vậy nên Mạch Truy vừa nghe thấy Đại Vu Sư bẻ cong sự thật, ngay lập tức liền không hiểu… Chuyện gì vậy? Tại sao Đại Vu Sư lại không muốn cho Mạch Phi biết?
Chẳng trách, chẳng trách Mạch Phi lại ra tay nhẹ như vậy, chỉ thiêu chết phu nhân Hoa Dung đã coi như báo thù rồi. Hóa ra cô chưa biết phu nhân Hoa Nguyệt đã chết, chưa biết phu nhân Hoa Nguyệt chết như thế nào.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...