“Hòn đá ghi nhớ này, từ nay về sau để ở đây, nó sẽ là nhân chứng cho hạnh phúc của chúng ta. Cho đến ngày ta tìm được một hòn đá ghi nhớ khác.”
Người phụ nữ vừa nghe vậy liền cười, tiến đến trước mặt người đàn ông đó, nhẹ nhàng hôn lên má anh ta, “Nhất định sẽ như vậy!”
Mạch Truy nhìn chằm chằm gương mặt tươi cười được phóng to của người đàn ông trong hình ảnh, vô cùng rung động.
Giống, bọn họ thật sự rất giống nhau...
Người đàn ông đó rất giống Mạch tướng quân, rất giống, nhưng lại không giống hệt...
Vậy nên… anh ta thực sự không phải là con trai của Mạch tướng quân!
Đá ghi nhớ không ngừng quay, hình ảnh không ngừng đổi, sau khi người đàn ông và người phụ nữ đó thành thân xong, sống một cuộc sống hạnh phúc viên mãn, người đàn ông cày ruộng người phụ nữ may vá, vô cùng vui vẻ hạnh phúc.
Điều khiến bọn họ càng thêm vui vẻ đó chính là họ sắp có một đứa con.
Phần bụng người phụ nữ trong hình ảnh rất lớn, ngồi ở trước bàn, từng đường kim mũi chỉ may quần áo cho con, trên khuôn mặt của cô ấy đều là nụ cười, dường như sau khi có con, đã như có cả một thế giới vậy.
Bụng của cô ấy càng lúc càng lớn, chiếc áo cho con cũng càng may càng nhiều, cuối cùng cô ấy đã đến lúc sinh.
Người đàn ông chân tay cuống cuồng đi tìm bà đỡ, lo sợ vợ mình sẽ có chuyện gì.
Thế nhưng bọn họ vẫn xảy ra chuyện, bởi vì sau khi bà đỡ đỡ đứa bé ra ngoài xong, khẽ ho một tiếng, giọng nói có chút run rẩy, “Các vị đại nhân, có thể vào rồi.”
Xà nhà đột nhiên bị chọc thủng, hai nam hai nữ từ trên nóc nhà nhảy xuống, bốn người hai nam hai nữ đó Mạch Truy đã rất quen thuộc, bởi vì chính là người mà từ nhỏ anh ta đã gặp: khế nhân của phu nhân Hoa Dung!
Bọn họ xông vào, người đàn ông bất ngờ rút đao tiến đến gần bảo vệ vợ, không cẩn thận va phải hòn đá ghi nhớ trước giờ để ở đầu giường...
Sau đó là một màn tàn sát vô nhân đạo, ba khế nhân cùng người đàn ông đó đánh đi đánh lại, còn lại một yêu nữ dùng roi da, diêm dúa lòe loẹt tiến đến bên cạnh bà đỡ, đỡ lấy đứa bé đã được tắm rửa, dùng khăn tã bọc lấy nó.
“Đáng yêu quá, là một bé trai, cuối cùng đã có thể bàn giao cho chủ tử rồi.”
Yêu nữ nói như vậy, đưa tay sờ lên khuôn mặt của đứa trẻ sơ sinh, lật khăn tã ra nhìn rồi nói, “Ý! Trên ngực có một cái bớt hình trái tim này! Nhóc con, đây là do người yêu kiếp trước của ngươi để lại sao?”
Mạch Truy sững sờ, bởi vì trên ngực anh ta thực sự có một cái bớt hình trái tim.
“Thả... thả con ta ra...”
Người phụ nữ vừa sinh xong khổ sở bò từ trên giường xuống, yếu ớt đưa tay ra, trong đôi mắt chứa đầy sự cầu xin khẩn thiết, “Cầu xin ngươi, thả con ta ra, phụt!”
Câu nói của người phụ nữ còn chưa dứt, sợi dây roi dài của yêu nữ đã quấn lên cổ của cô ấy, dùng thêm một chút lực, sau đó là âm thanh đứt mảnh lắc rắc của xương.
Người đàn ông vừa nghe liền phát điên, vốn dĩ đã đánh gục hai tên, giải quyết nốt tên khá khó đối phó là xong, vừa không chú ý đến một cái, trên người đã lập tức bị một cây kiếm xuyên qua.
Gã đó đâm trúng bụng của người đàn ông, luyện quỷ sư bắt lấy cơ hội, lấy một loại pháp khí ra, ngay lập tức thu lấy linh hồn của người phụ nữ.
Cùng thời gian đó, nữ yêu dùng độc cũng đưa đứa bé cho bà đỡ.
Người đàn ông mình đầy thương tích, trước khi chết nhìn con mình một cái, đồng thời nhào lên trước ôm lấy vợ mình, dùng lực giẫm đá ghi nhớ xuống đất. Đá ghi nhớ bị che giấu, chỉ còn lại giọng nói của mấy kẻ khế nhân, hung hăng ngạo mạn.
“Chết rồi? Linh hồn cho lão nhị mang đi luyện hóa, cơ thể này làm hời cho ta ăn đi, các ngươi không có ý kiến gì chứ?”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...