Có điều nói đi cũng phải nói lại, bản tính hiếu chiến của Ma tộc hình như là sự pha trộn của tâm huyết và thai giáo. Chưa biết chừng người ta lại muốn cho con mình thấy cảnh tượng đẫm máu này thì sao?
Đài hành hình của Ma tộc rất lớn, có tất cả các thể loại hành hình. Địa điểm của thể loại hành hình thiêu thân là một đài rất cao, tầm bốn năm tầng, bên trên là cây trụ đá lớn màu đen tuyền, bên dưới trụ đá là một đống củi.
Lúc này phu nhân Hoa Dung đã bị trói lên trên cột, ánh mắt trống rỗng đau thương, dường như đã hoàn toàn buông bỏ vùng vẫy.
Đội trưởng đội hộ vệ đổ mỡ lợn lên đống củi, tay cầm đuốc, nhìn xuống phía Ma quân tỏ ý xin ý kiến.
Thực ra nếu Ma quân không đến đây xem thì bọn họ sẽ thiêu luôn, nhưng nếu Ma quân đã đến đây để xem náo nhiệt rồi, bọn họ dù thế nào cũng phải tỏ ý tôn trọng ông ta một chút chứ đúng không?
Ma quân nhìn Đậu Đậu một cái, khẽ gật đầu.
Thế là đội trưởng đội hộ vệ nhận được chỉ thị của Ma quân, giơ cao cây đuốc lên, ném vào đống củi.
Đống củi thấm mỡ lợn gặp lửa liền bùng cháy, khuôn mặt của phu nhân Hoa Dung đắm chìm trong ánh lửa, tỏ ra vô cùng thản nhiên… Bà ta đã sớm dự liệu trước sẽ có ngày hôm nay.
Từ lúc Đại Vu Sư đến bói mệnh, từ lúc bà ta bắt đầu vì con gái mà không từ thủ đoạn, bà ta đã dự liệu được có lẽ sẽ có một ngày bà ta sẽ có kết cục thế này.
Bà ta đã có tính toán trường hợp xấu nhất từ lâu, vậy nên sự việc đến phút cuối mới có thể thản nhiên đi đến cái chết như vậy.
Bà ta không thể vùng vẫy, không thể gào thét, bà ta nhất định phải giữ dáng vẻ đoan trang, giữ lại hình ảnh cuối cùng cho Mạch Khanh, tranh thủ giành lấy sự đồng cảm của ông ta.
Bà ta chết rồi, không khóc không làm loạn, chết một cách đường hoàng, chỉ có như vậy Mạch Khanh mới cảm thấy có lỗi với bà ta, mới không vì hổ thẹn áy náy trong lòng mà tỏ thái độ nặng bên này nhẹ bên kia với Quỳnh Lâm và Mạch Phi.
Giây phút này, nói càng nhiều sai càng nhiều, thản nhiên đường hoàng không nói gì cả, Mạch Khanh mới tin tưởng bà ta.
Thứ Mạch Khanh ghét nhất chính là phụ nữ khóc lóc làm loạn, ông ta muốn có một người vợ dịu dàng độ lượng, vậy nên trước khi chết, bà ta nhất định phải dịu dàng độ lượng.
Nghĩ đến đây, phu nhân Hoa Dung thản nhiên nhắm mắt lại, nghe thấy tiếng khóc xé tim gan của Mạch Quỳnh Lâm, bỏ mặc cho ngọn nửa nuốt chửng lấy bà ta. Bà ta chết rồi cũng không sao, chỉ cần Quỳnh Lâm không bị liên lụy là được.
Chỉ là nhìn thấy đứa con gái mình nuôi dưỡng bao nhiêu năm nay khóc lóc như vậy, người làm cha mẹ như bà ta, đau lòng lắm…
Thế nhưng phu nhân Hoa Dung ở cách một lớp khói lại không biết rằng trong tiếng khóc của Mạch Quỳnh Lâm, đau lòng là số ít, phần lớn là khóc cho bản thân mà thôi. Mẫu thân của cô ta chết rồi, không nói đến việc sẽ liên lụy đến cô ta, mà sau này cô ta biết dựa vào ai?
Mạch Truy cũng đã biết thân phận thật của mình, biết anh ta bị mẫu thân lôi ra làm con cờ thế mạng, sau này sẽ không giúp cô ta nữa!
Đừng trách cô ta đã suy nghĩ quá nhiều, thực ra là… đổi lại là cô ta, cô ta cũng sẽ biết nên chọn thế nào.
Nếu đã không phải là con trai của Mạch tướng quân, vậy thì anh ta không có quan hệ huyết thống gì với Mạch Phi cả. Thử hỏi trên thế gian này, phàm là đàn ông có chút tâm huyết chính trực, có kẻ nào không muốn là bá chủ thiên hạ chứ?
Lẽ nào Mạch Truy lại là ngoại lệ?
Mạch Quỳnh Lâm không dám nghĩ, càng nghĩ càng cảm thấy đau lòng, càng đau càng muốn khóc.
Điều đó trong mắt của phu nhân Hoa Dung lại trở thành một đứa con gái hiếu thuận, vì nó bà ta dù có chết cũng cam lòng.
Mạch tướng quân nhìn tất cả những chuyện này, cho dù từ lâu đã không còn tình cảm nhưng trong lòng vẫn rất khó chịu. Vợ cả và vợ bé đấu đá lẫn nhau giờ đều chết rồi, để lại hai đứa con gái cũng muốn tiếp tục đấu đá nhau.
Đều tại ông ta, đều tại ông ta!
Nếu không phải năm đó ông ta uống rượu say đi vào nhầm phòng thì sao có chuyện của ngày hôm nay chứ?
Hoa Dung là vợ của ông ta, là người phụ nữ mà ông ta tôn trọng, bây giờ bà ta bị tội lừa gạt Quân thượng mà bị hành hình ngay trước mặt ông ta!
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...