“Không, không phải mẫu thân của thần! Là thần không thể tha thứ cho Mạch Phi, cho nên mới xúi bẩy khế nhân của mẹ! Quân thượng minh xét!”
Mạch Truy quỳ xuống nhận tội.
Đậu Đậu nhìn thấy, khóe miệng giật giật, trong lòng nghĩ, cái thứ nhà ngươi là do không biết bản thân không phải là con ruột của bà ta thôi, nếu biết rồi, xem nhà ngươi hối hận cỡ nào.
Đương nhiên tâm trạng của Đậu Đậu không quan trọng, quan trọng là Ma quân nghĩ thế nào.
Ông ta nhíu mày nhìn phu nhân Hoa Dung và Mạch Truy đang quỳ dưới đất một cái, hắng giọng, quay sang hỏi Mạch Quỳnh Lâm, “Tại sao nhất định phải giết nàng ấy?”
Mạch Quỳnh Lầm nghệt mặt sững sờ, mãi một lúc sau mới quỳ xuống, “Thần, thần nữ không biết…”
“Ồ? Không biết. Vậy được, Mạch Truy, ngươi thử nói xem, tại sao nhất định phải giết nàng ấy?”
Mạch Truy trầm lặng một lúc, mãi lâu sau mới nói, “Muốn giết muốn chém xin nghe theo ý ngài, chỉ cầu xin Quân thượng đừng làm khó mẫu thân của thần!”
“Truy Nhi!”
Phu nhân Hoa Dung làm ra vẻ đau thương tột cùng, “Là ta làm, không liên quan gì đến Truy Nhi, không liên quan gì đến Truy Nhi!”
Bà ta nhất định phải khóc đau khổ thêm một chút, như thế thì Mạch Truy sẽ càng thêm cam tâm tình nguyện gánh tội thay.
Quả nhiên không ngoài dự liệu của phu nhân Hoa Dung, bà ta vừa khóc như vậy, Mạch Truy liền lập tức rút dao ra tự cắt cổ. Nếu không phải do Ma quân nhanh tay nhanh mắt kịp cản lại, có lẽ Mạch Truy đã cắt thật rồi.
Sự việc đã ồn ào đến mức này, Ma quân cũng coi như nhìn ra, nếu ông ta cưới Mạch Quỳnh Lâm thì phu nhân Hoa Dung và Mạch Truy đều là phiền phức.
Từ trước đến giờ ông ta không biết thì ra Mạch Quỳnh Lâm lại nhỏ nhen như vậy.
Ông ta đã đồng ý sau này sẽ cưới cô ta làm hậu rồi, tại sao cô ta còn không mãn nguyện nữa?
Cứ nhằm vào Mạch Phi, là bởi vì trước đây Mạch Phi đã từng cướp mệnh cách của cô ta sao?
Sao cô ta lại phải như vậy? Chột dạ?
Ma quân dường như đoán ra được điều gì đó, quay sang nhìn Mạch Quỳnh Lâm một cái, nói, “Nếu đã như vậy thì phạt Mạch Truy lưu đày biên giới một nghìn năm đi. Trong một nghìn năm, không được bước chân vào Ma đô.”
“Sao nhẹ vậy?”
Đậu Đậu không nhịn được liền bắt đầu nói thật, “Ý của Quân thượng là mạng của ta không phải là mạng sao?”
“… Hắn không hề thành công.”
“Ồ, vậy mạng của Đại Vu Sư nhà ta cũng không phải mạng sao?”
Câu nói này của Đậu Đậu vừa dứt, Ma quân đã có chút không vui… Đại Vu Sư nhà nàng ấy? Nàng ấy đổi giọng cũng nhanh thật đấy!
“Quân thượng, Tiểu Phi nói đúng, bây giờ Đại Vu Sư đang bị trúng độc, không biết có thể giải không. Quân thượng, việc gấp bây giờ là mời y nữ đến xem bệnh tình trước đã!”
“Không cần.” Ma quân nói, “Bản thân y có y thuật.”
Nói xong cũng không quan tâm Hoa Thanh có sắc mặt thế nào, trực tiếp nói với Đại Vu Sư, “Ngươi tự khám và điều trị cho mình trước đi!”
Đại Vu Sư, “…”
Sau đó nhíu mày tự bắt mạch cho mình, không lâu sau, một con quạ bay đến, sau đó là cả một đàn.
Đám ma hóng hớt ăn dưa chăm chú nhìn theo đám quạ. Đây không phải là Vu Điểu của Đại Vu Sư đấy chứ?
Vu Điểu kéo đến đông như vậy là biểu tượng của chuyện tốt lành, nhưng mà quạ...
“Á! Bọn chúng vây quanh bình sứ của Hoa lão gia!”
Hoa lão phu nhân cẩn thận nhẹ nhàng đi về phía chiếc bình, chỉ lo sợ mầm lá bên trong sẽ xảy ra bất kì sơ sót nào.
Thế nhưng sợ cái gì thì đến cái đó, một đám bay quanh cái bình sứ một lúc, sau đó đồng loạt xông vào ăn sạch hai mầm lá đó! Không chỉ như vậy, chúng còn dùng móng vuốt sắc nhọn bới đất lên đến rễ cũng không chịu buông tha!
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...