“Ấy, không vội, không vội.”
Hoa lão phu nhân nước mắt nhạt nhòa, Đậu Đậu nhìn vậy, cảm xúc có chút lẫn lộn… Ma tộc chết đi, chôn vào trong đất để hồi sinh cũng không khác gì với sống một cuộc đời mới. Hoa lão phu nhân kích động như thế, lỡ như kiếp này Hoa lão gia không yêu bà ấy…
Bỏ đi bỏ đi, cô miệng quạ đen lắm, việc không liên quan đến cô vẫn là nên bớt nói đi thì hơn.
Ấy, không đúng, cô cũng sống lại một lần, sau khi nhớ lại, chẳng phải vẫn thích nam thần của cô sao?
Vì thế, biết đâu Hoa lão gia không chê bai Hoa lão phu nhân già thì sao?
Thế là Đậu Đậu cúi đầu xuống uống rượu, uống mãi uống mãi, liếc thấy sắc mặt Đại Vu Sư trở nên nghiêm trọng, ngay lập tức có một dự cảm không lành.
Không phải chứ?
Giờ ra tay sao?
“Chúc mừng mẫu thân, chúc mừng mẫu thân, một ngày trọng đại như vậy không có ca múa thì nhạt nhẽo quá đúng không? Mong Quân thượng cho phép, để mấy vũ cơ mà thần phụ đưa đến đây nhảy mua cho mẫu thân vui lòng được không?”
Phu nhân Hoa Dung nói xong, Ma quân lập tức đồng ý.
Một hàng vũ nữ mặc trang phục nhẹ nhàng bay bổng tiến vào, người dẫn đầu, giữa hai hàng lông mày còn có một chấm chu sa.
Đó là… tiên!
Đậu Đậu gần như muốn phát điên rồi… phu nhân Hoa Dung được đấy! Tiên mà cũng nhận làm khế nhân! Bà ta muốn thăng thiên à?
Ấy, chờ chút, bà ta làm như vậy rốt cuộc là vì sao? Không phải là bề ngoài thơn thớt nói cười, bề trong nham hiểm giết người không dao đấy chứ?
Đáp án đương nhiên là vậy!
Suy nghĩ muốn giết Đậu Đậu của phu nhân Hoa Dung không phải chỉ có ngày một ngày hai, lại cộng thêm Đại Vu Sư đã bắt đầu điều tra thân phận của Mạch Truy, bà ta đã không thể đợi thêm nữa rồi.
Giết Mạch Phi, sau đó để Mạch Truy gánh tội thay, như vậy vừa hay một mũi tên trúng hai đích.
Quả nhiên, tiên nữ nhảy múa chưa được bao lâu đã rút một thanh kiếm từ trong tay áo ra, nho nhã nhảy múa trước mặt Đậu Đậu, mũi kiếm trực tiếp chỉ thẳng vào cổ họng Đậu Đậu.
Đại Vu Sư nhanh tay nhanh mắt đẩy Đậu Đậu ra, thân kiếm cứ thể đâm thẳng vào bả vai y.
Phập một tiếng, máu tươi phun ra ngoài, thuận theo đường kiếm chảy xuống, từng giọt từng giọt, nhuộm đỏ thức ăn trước mặt.
Đậu Đậu không biết lấy sức mạnh từ đâu ra, nhân lúc tiên nữ ngạc nhiên đã cướp lấy thanh kiếm, dùng một lực đủ mạnh đâm vào lồng ngực của đối phương.
“Dừng tay!”
Người gào lên không phải phu nhân Hoa Dung không phải Mạch Quỳnh Lâm, mà lại là… Đại Vu Sư.
Thanh kiếm trong tay Đậu Đậu cách lồng ngực đối phương chưa đầy 1cm thì dừng lại, cô cắn răng, quay lại đi đến bên cạnh Đại Vu Sư, “Có thuốc băng bó không? Ta giúp ngươi.”
Đại Vu Sư lắc đầu, đứng dậy đi thêm hai bước, khổ sở quỳ xuống trước mặc Ma quân, “Xin Quân thượng làm chủ, điều tra rõ kẻ đứng sau.”
Y quỳ ở đó, vết thương trên vai vẫn còn đang chảy máu, hơn nữa còn có chiều hướng lờ mờ chuyển sang đen.
Ma quân đang nghĩ nếu như nhát kiếm này đâm trúng người Mạch Phi thì sẽ càng tôn lên làn da trắng nõn nà ấy. Nhưng ngoài mặt lại không để lộ gì mà đứng dậy, dùng ma lực ngay lập tức chế phục ả tiên nữ đang muốn chạy trốn kia.
Sau khi khống chế, căn bản không cần hỏi, chỉ cần cảm nhận ma lực trên người tiên nữ đã có thể biết được kẻ đứng sau sai khiến là phu nhân Hoa Dung.
Phu nhân Hoa Dung gần như chết lặng, bà ta căn bản không nghĩ được bản thân mình sai khiến tiên nữ ra tay, kết quả lại không thành công!
Rốt cuộc Mạch Phi đã tránh né kiểu gì vậy? Tuy Đại Vu Sư đẩy cô ra, nhưng dựa vào công lực của cô thì hoàn toàn không thể tránh nổi mà!
Việc này không phải do bệnh ngu ngốc của phu nhân Hoa Dung gây ra, mà là bởi vì... bà ta vẫn chưa biết cái thiên phú của Đậu Đậu đã được thức tỉnh.
Quay về chủ đề chính, phu nhân Hoa Dung toàn thân toát mồ hôi lạnh, đứng dậy đi qua đó lập tức quỳ xuống, “Là thần phụ không dạy dỗ tốt khế nhân, xin Quân thượng trách tội!”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...