Hoa lão phu nhân vui vẻ nhìn cây tùng ngọc bích Đại Vu Sư bê ra, bỗng nhiên phản ứng lại, hỏi, “Ngươi vừa gọi ta là cái gì?”
Đại Vu Sư khẽ mỉm cười, “Hoa tổ mẫu.”
“Hoa tổ mẫu? Trước kia không phải ngươi gọi ta là Hoa lão phu nhân sao?”
“Đúng vậy, đó là trước kia, bây giờ ta thật sự nên gọi người là Hoa tổ mẫu rồi. Ta đã đính hôn với cháu ngoại của người.”
“Hả? Cháu ngoại? Ngươi nói Quỳnh Lâm à?”
Ở trong mắt Hoa lão phu nhân, người khác nhắc tới cháu ngoại của bà ta, vậy nhất định là nói Mạch Quỳnh Lâm. Chuyện này tuyệt đối không trách Hoa lão phu nhân được, đến Đậu Đậu cũng cảm thấy Hoa lão phu nhân không sai. Bởi vì nếu như là cô, cô cũng không thừa nhận!
Cô căn bản sẽ không để con gái gả cho người đàn ông tam thê tứ thiếp. Đừng nói tam thê tứ thiếp, dám sai đường một lần cô cũng ủng hộ con gái thiến luôn ấy chứ!
Đại Vu Sư rất nghiêm túc giải thích với Hoa lão phu nhân, nói không phải Mạch Quỳnh Lâm, là Mạch Phi.
Sau đó không biết Hoa lão phu nhân là thất vọng hay thế nào đó, dường như thở phào nhẹ nhõm, lại dường như rất thất vọng, “Ồ, Mạch Phi à? Vậy được, lễ vật này ta nhận.”
“Tại sao lão phu nhân lại có vẻ như không vui lắm như vậy? Chẳng lẽ bà ấy muốn Quỳnh Lâm đính hôn với Đại Vu Sư à?”
Một phu nhân thấp giọng nói một câu, một vị phu nhân phía trên lập tức nói, “Nhị tẩu! Đừng nói linh tinh, đi đi đi, chúng ta đi tặng quà đi.”
Hoa Thanh nghe rồi thầm nghĩ, người khác có thể không biết vì sao, nhưng cô ta biết. Cháu ngoại và cháu gái rốt cuộc vẫn khác một chữ ngoại, cho dù Hoa lão phu nhân có thương Mạch Quỳnh Lâm thế nào thì Mạch Quỳnh Lâm cũng không so được với cô ta. Cô ta từ nhỏ đã lớn lên bên cạnh lão phu nhân, là cháu gái ruột thân thiết nhất…
Hoa lão phu nhân thật sự hy vọng người đính hôn với Đại Vu Sư là Mạch Quỳnh Lâm…
Một đám ma ầm ĩ đến dâng vật quý, cuối cùng mới đến lượt Đậu Đậu. Đậu Đậu cầm lễ vật Đại Vu Sư chuẩn bị, căn bản không biết bên trong đựng cái gì, tiến lên rất cung kính nói chúc Hoa tổ mẫu phúc như Đông Hải thọ tỷ Nam Sơn, hai tay bưng lễ vật đưa tới.
Bà lão thấy cô cung kính, hừ nhẹ một tiếng, coi như là chấp nhận.
Đậu Đậu đưa hộp quà tới, vừa định cúi lạy lui ra ngoài, đã nghe bà lão hỏi, “Bên trong đựng cái gì thế?”
Đậu Đậu lập tức, “…”
Đậu Đậu suy nghĩ một lúc, quả quyết ngẩng đầu nhìn về phía Đại Vu Sư.
“Ngươi nhìn y làm gì? Ta hỏi ngươi, lễ vật này gì?”
Hoa lão phu nhân hiển nhiên không muốn để cho Đậu Đậu gọi cứu viện bên ngoài, vừa mở miệng đã trực tiếp chặt đứt đường lui của Đậu Đậu.
Đậu Đậu liếc thấy Mạch Quỳnh Lâm có vẻ thầm thoải mái, nghĩ qua cũng biết là chuyện gì. Ba ngày trước Mạch Quỳnh Lâm biết cô vẫn chưa chuẩn bị lễ vật. Cô bất tỉnh ba ngày căn bản không ra khỏi Tân thánh điện, Mạch Quỳnh Lâm căn bản không cần đoán, cô ta đã chắc chắn lễ vật của cô là do Đại Vu Sư chuẩn bị.
Chẳng lẽ cô ta nhân lúc vừa rồi tặng quà, cáo trạng với bà lão?
Nghĩ đến đây, Đậu Đậu khẽ mỉm cười, nói, “Trong cái hộp này đựng…
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...