Yêu Nghiệt, “Em có thể hút yêu lực không?”
Đậu Đậu, “Không biết, em lật sổ trước xem sao.”
Lật xong nhìn thấy sẽ phải chịu tội lớn, liền dứt khoát từ chối nam thần của cô, “Không được, bên trên viết làm vậy rất khó khăn.”
“À, Mạch Phi à, cô đang nói chuyện với ai thế?”
Đại Vu Sư vẫn đang giơ tay ra, làm nền thịt người lâu như vậy, mặc dù đoán ra rồi nhưng cũng không dám chắc chắn.
Đậu Đậu ngẩn ra, hiển nhiên quên mất trong phòng vẫn còn có một người khác, he he cười khan hai tiếng, dứt khoát lựa chọn qua loa, “Không, không có gì… chúng ta thử xem đi.”
Nói xong cô vội vàng chạy tới kéo tay Đại Vu Sư, sợ y nói gì nữa thì cô lại không tìm được cớ mới.
Nhưng mà chuyện thiên phú này, thật sự không dễ dàng thức tỉnh như vậy. Đậu Đậu cầm tay Đại Vu Sư một lúc lâu cũng không có cách nào hấp thu ma lực của y.
Cô ủ rũ nhún vai, than thở, “Không được, nhất định trên sách ghi không đầy đủ rồi.”
Đại Vu Sư có chút mất mát, thấy sắc trời đã tối liền tự giác nói, “Cô nghỉ ngơi đi, nói không chừng ngày mai có thể được thì sao?”
Nói xong chỉ vào phòng bên cạnh, nói, “Ta ngủ bên này, cô có chuyện gì cứ gọi ta.”
“À, cảm ơn anh.”
“Không cần, giữa ta và cô không cần nói cám ơn, tất cả đều là chuyện ta nên làm.”
Đậu Đậu, “…”
Cô còn có thể nói gì? Cô còn có thể nói thế nào?
Cô chỉ có thể thầm biểu thị: Đại Vu Sư thật biết nói chuyện mà.
Sau đó Đại Vu Sư rời đi, tiếp nữa Đậu Đậu sai Duyệt Nhi đun một thùng nước tắm lớn để tắm với con gái.
Yêu Nghiệt cách bình phong tùy tiện làm thuật sạch sẽ cho con trai, đàn ông mà, qua loa chút là được, ưa sạch sẽ quá cao ngạo lạnh lùng quá không dễ tìm vợ.
Đương nhiên vợ hắn là ngoại lệ. Lúc là thiếu nữ thích cao ngạo lạnh lùng, lớn tuổi rồi thì thích bệnh thần kinh.
Hắn tùy tiện xắn ống tay trước ánh mắt ghét bỏ của con trai, đi qua thành khẩn đề nghị, “Không phải em đã viết là có thể hấp thu yêu lực sao, có lẽ vì khó hấp thu nên mới có thể thông suốt đó.”
Đậu Đậu kinh ngạc mở mắt ra, nhìn thấy hắn đi qua đây, đảo mắt, lại cố khống chế nét mặt, “Vâng, thì sao?”
“Thử xem sao, nếu như sức mạnh của anh có thể, chúng ta không cần Đại Vu Sư nữa được không?”
“Được, anh nằm xuống cho em nhào vào một lần, chuyện này dễ thương lượng.”
Khóe miệng Yêu Nghiệt giật giật, vừa định nói con gái vẫn còn ở đây, không ngờ vừa nhìn sang đã thấy hai cái bánh bao thịt lớn.
Con gái hắn đâu? Con gái hắn đâu? Sao con gái hắn còn chưa đến hộ giá hả?
Hắn cần con gái ngây thơ đáng yêu tốt bụng của hắn bảo vệ!
“Anh không cần tìm Viên Viên nữa, em đã quấn nó vào khăn tắm đặt trên giường có chăn có đệm trong vòng tay rồi. Nó rất thích cái giường công chúa kia, tối nay dự định ngủ ở đó.”
Yêu Nghiệt đã hoảng lắm rồi, “Lúc nào, sao anh lại không biết?”
“Vừa mới ban nãy thôi.”
Đậu Đậu xoay cái vòng tay huyền thiết trên cổ tay, đứng lên khỏi thùng nước tắm, đi đến bên cạnh Yêu Nghiệt.
Lần này Yêu Nghiệt không nhúc nhích được nữa, ánh mắt không tự chủ nhìn chằm chằm, máu huyết dồn hết xuống nửa thân dưới. Hắn đã rất lâu không nhào vào vợ rồi.
Chuyện này với một con yêu cấm dục hơn nghìn năm vừa khai trai chưa được mấy tháng mà nói thật sự là quá hành hạ!
Không được, không thể nhìn cô, không thể nhào vào cô.
Cô là Nhiễu Lan Đằng chín lá, hậu quả sau khi nhào vào sẽ khó mà chịu đựng nổi.
Ngộ nhỡ cô thành ma…
“Điện hạ, tay anh đang run kìa…”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...