Cổ bà, “…”
Đậu Đậu tiếp tục nói, “Không thể nào chỉ có một con như vậy chứ? Nếu là ta, ta nhất định sẽ giữ nghề, không thể nào đưa tất cả cổ trùng có thể ăn Nhiễu Lan Đằng cho Hoa Dung được.”
Cổ Bà im lặng một lúc lâu, nói, “Còn một con.”
“Rất tốt, cho ta.”
“… Ngươi không biết nuôi.”
“Ta không cần biết nuôi, ta biết phóng sinh là được rồi!”
“Ngươi không thể dùng ở trên người Mạch Quỳnh Lâm đâu. Bây giờ ta ở chỗ ngươi, nếu Mạch Quỳnh Lâm xảy ra chuyện gì thì Hoa Dung sẽ biết là ngươi làm. Hơn nữa Mạch Quỳnh Lâm có ý nghĩa gì với Ma quân, nếu như cô ta xảy ra chuyện, Ma quân sẽ không mặc kệ đâu.”
“Nói cho cùng ngươi vẫn là khế nhân của Hoa Dung?”
Cổ bà, “…”
Sau đó bà ta móc cái chuông màu bạc trên người ra, nói, “Ở đây.”
Đậu Đậu mở ra nhìn một cái, liếc thấy vẻ mặt căng thẳng của cổ bà, lại trả lại, “Cất đi.”
Cổ bà thở phào nhẹ nhõm, cất quả cầu bạc đi. Đây chính là bảo bối cuối cùng của bà ta, là thứ chứng minh bà ta ở đỉnh cao của thuật vu cổ, không tới một khắc cuối cùng, bà ta thật sự không muốn dùng.
“Mạch Phi!”
Mạch Lăng vừa trở lại đã nổi giận đùng đùng đến viện của Đậu Đậu, vừa nhìn thấy cổ bà, lập tức hận rèn sắt không thành thép, “Em làm sao thế hả? Em quên bà ta đã hạ cổ với em thế nào rồi à mà em còn dám thu bà ta làm khế nhân?”
Đậu Đậu nghe thấy lập tức rất vô tội, “Em thật sự quên rồi…”
“… Vậy bây giờ em biết rồi, em mau giết chết bà ta đi!”
“… Dựa vào cái gì? Đây là khế nhân của em! Hơn nữa, em giữ bà ta lại vẫn có tác dụng!”
“Em giữ bà ta lại có thể có tác dụng gì? Em… không phải em dụ địch theo mình rồi đấy chứ?”
“… Vâng.”
Cô đang ưu sầu giải thích thế nào chuyện của Mạch Truy đây, giờ Mạch Lăng tưởng tượng như vậy, cô cũng không cần mất công giải thích loạn nữa.
“Em dụ bà ta theo mình thế nào?”
Mạch Lăng tiện tay bố trí kết giới, đóng cửa lại, gian xảo dịch tới.
“… Em đồng ý đưa linh hồn của bà ta vào luân hồi, bà ta liền đi theo em.”
“Cái gì chứ? Đưa linh hồn của bà ta vào luân hồi?”
“Vâng.”
“Chỉ… chỉ như vậy thôi?”
“Chỉ như vậy thôi.” Đương nhiên không chỉ như vậy rồi, còn phải dùng quan hệ của Yêu Nghiệt với Vạn Tu Viễn, giữ nguyên ký ức đối với cổ thuật của cổ bà nữa.
Trong cuộc đời này của cổ bà, không có yêu, không có kỳ vọng. Thứ duy nhất bà ta thích chỉ có những con cổ trùng lúc nha lúc nhúc kia.
Phu nhân Hoa Dung tưởng đây là thứ cổ bà muốn, tác thành cho bà ta, cho bà ta môi trường tốt nhất để bà ta nghiên cứu cổ trùng. Đáng tiếc, con người đều dễ thay đổi, cũng đều không cam lòng ép dạ cầu toàn.
Bà ta nhận phu nhân Hoa Dung làm chủ, đạt được sinh mạng rất dài. Bà ta nghiên cứu cổ trùng cho đến khi giành được thành quả không thể tưởng tượng nổi như bây giờ. Cho nên bà ta không cần sinh mạng rất dài để nghiên cứu cổ trùng nữa, bà ta tin sẽ không có ai vượt qua được bà ta. Vì thế thứ bây giờ bà ta muốn là tự do, là trọng sinh. Nhưng bà ta không thể vứt bỏ thành quả của mình, bà ta muốn phần ký ức này. Tất cả những thứ này phu nhân Hoa Dung đều sẽ không cho bà ta, nữ ma đầu ích kỷ như phu nhân Hoa Dung làm sao có thể không duyên cớ vứt bỏ con chó tốt nhất mình đang dùng? Bà ta muốn làm cho cổ bà cống hiến sức lực cho bà ta, đời đời kiếp kiếp làm kiếm trong tay bà ta!
Cổ bà làm sao có thể bằng lòng chứ?
Bà ta chịu ở lại đến bây giờ chính là vì chờ đợi một cơ hội nghiệm chứng cổ trùng của bà ta có thành công hay không. Bây giờ bà ta đã nghiệm chứng thành công rồi, đã đến lúc có bà ta tâm tư khác với phu nhân Hoa Dung…
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...