“Ta có thể giúp ngươi, nhưng ngươi tạm thời phải để ta làm khế nhân của ngươi trước đã.”
Cổ bà nhấn mạnh hai chữ tạm thời, Đậu Đậu gật đầu, “Đương nhiên, có điều ta rất tò mò, sao ngươi lại chắc chắn nếu ta muốn, phu nhân Hoa Dung sẽ đem ngươi cho ta?”
“Bởi vì ta có thể nói với bà ta, ta đến chỗ ngươi là làm gián điệp hai mang. Bà ta nắm được thóp của ta, không sợ ta phản bội bà ta.”
“Nhưng không phải ngươi vẫn phản bội bà ta đấy thôi?”
“Đó là bởi vì bà ta căn bản không hiểu thứ ta muốn rốt cuộc là cái gì.”
“Không, bà ta hiểu, chỉ là bà ta cố chấp cho là ngươi sẽ luôn muốn những thứ đó, bà ta không quan tâm đến ngươi, căn bản không phát hiện ngươi vốn dĩ là một động vật hay thay đổi. Bà ta tưởng là con người sẽ quen sinh mệnh dài đằng đẵng của Ma tộc, mấy nghìn năm như một ngày, đều làm chuyện như vậy.”
“Cũng có thể nói như vậy. Cho nên ngươi thắng rồi.”
Cổ bà nói rồi đứng từ dưới đất lên, “Bây giờ ta quay về tìm bà ta nhận tội, ngươi nghĩ một lý do hợp tình hợp lý, rồi một khắc sau qua đó đòi người.”
Đậu Đậu ừ một tiếng, thấy cổ bà đội lốt Tiểu Ngọc đi ra ngoài, cô thả lỏng sắc mặt, chậm rãi quay lại.
“Giấy và bút đâu?”
“Ở đây.”
Yêu Nghiệt đưa giấy bút cho Đậu Đậu, nghĩ đến cái gì lại không nhịn được hỏi, “Không phải nói một khắc sau sẽ đi sao? Thời gian ngắn như vậy vẫn muốn viết à?”
“Đương nhiên rồi, nhỡ lão già điên đó lừa em thì làm thế nào? Lỡ như ông ta nói ba ngày thật ra chỉ có ba canh giờ thì sao?”
Yêu Nghiệt, “… Chắc không phải đâu.”
Nếu quả thật là Tôn thần đó, vậy ít nhất phải thành thật mới đúng nhỉ?
“Làm sao lại không phải? Ông ta là ông nội của Hoa Tú Xu! Ông ta làm tất cả, đương nhiên đều là vì Hoa Tú Xu rồi!”
Yêu Nghiệt, “… Đúng! Có lý!”
Hơn nữa là thần gì đó cũng không hoàn toàn có tiết tháo có thành thật, ví dụ như Long Vương, ví dụ như Cơ Yêu Nguyệt. Vì thế dù nghi ngờ ông nội của Hoa Tú Xu là thần, nhưng có lẽ nhiều năm như vậy cũng biến chất rồi.
Ông nội của Hoa Tú Xu hắt xì một tiếng, bám vào động cây dụi mũi, thầm nghĩ, không đúng, cô gái Mạch Phi kia không nên phát hiện ra ông ta lừa cô nhanh như vậy…
Khụ, Đậu Đậu miệng quạ đen, rốt cuộc nói đúng rồi.
Ông nội của Hoa Tú Xu vẫn hướng về Hoa Tú Xu và lừa cô! Cô thật sự chỉ nhớ ba canh giờ! Thật sự thật sự chỉ nhớ ba canh giờ! Có điều may mà cô tính toán trước… Đều ghi lại rồi.
Cuối cùng Đậu Đậu thay quần áo chuẩn bị đến chỗ phu nhân Hoa Dung đòi người.
Lúc cô thay quần áo, Yêu Nghiệt cuối cùng cũng tìm được cơ hội nói, “Thật ra thì, vợ, có chuyện này anh vừa định nói với em.”
“Chuyện gì thế?”
Đậu Đậu tùy ý hỏi một câu, đi tới phía sau bình phong, lục quần jean và áo lông gì đó trong vòng tay ra, mặc từng cái lên.
Yêu Nghiệt đi qua đó, giả vờ không nhìn, “Lúc em ở Nhân giới bị cổ trùng cắn làm bị thương Nhiễu Lan Đằng, cổ bà hạ cổ trùng đó chính là khế nhân của phu nhân Hoa Dung. Bà ta cũng biết nhập lên người, là một bà già, trên người đinh đinh đang đang, đeo không ít trang sức bạc.”
Đậu Đậu dừng động tác sửa sang lại áo sơ mi, nghiến răng, nói từng chữ, “Có phải bà ta mặc phục sức Miêu tộc không?”
Yêu Nghiệt, “… Đúng.”
“Bà nội nó! Chẳng trách vừa rồi bà ta nghe thấy em nói như vậy thì sắc mặt đột nhiên trở nên kỳ quái! Hóa ra bà ta đã từng hại em!”
“Em vẫn muốn để bà ta làm khế nhân à?”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...