Dịch Xuân Thu khó khăn xoay người lại, “Ta làm gì… còn chưa tới lượt ngươi chỉ tay… hự...”
Dịch Xuân Thu rên lên một tiếng, cuối cùng mất đi ý thức.
Quyển Châu Liêm thu tay lại vác người lên, nhìn cổ bà và Mạch Truy một cái, nói, “Bà bà, bà có thể dìu được hắn không? Sương mù lại nặng thêm rồi, chúng ta phải nhanh chóng rời đi!”
“Được.”
Cổ bà cau mày đáp lời, dìu Mạch Truy, đi theo Quyển Châu Liêm cùng ra ngoài.
Bên chỗ Yêu Nghiệt và Đậu Đậu lại có chút phiền phức.
Bọn họ gặp phải đàn cá sấu ở vòng bốn!
Đậu Đậu hơi hoảng, hoảng xong rồi kéo Yêu Nghiệt chạy. May mà lúc đó vẫn chưa để hai đứa bé ra, nếu không bọn nhỏ bị doạ thì phải làm thế nào?
Trải qua lần này, Đậu Đậu thề, sau này cũng không cần ví da cá sấu nữa. Ác mộng, đúng là ác mộng mà!
Cô sợ chứ Yêu Nghiệt không sợ, hắn chỉ sợ để lộ hơi thở thôi chứ vẫn có thể tránh được. Nhưng mà bị vợ căng thẳng kéo chạy thoát thân gì đó, hắn vẫn rất thích.
Một đường chạy đến vòng ba, kỳ lạ là không thấy sương mù trong rừng đâu nữa, Đậu Đậu kéo Yêu Nghiệt ngơ ngẩn nhìn một lát, đột nhiên nghĩ ra, “Mấy người Đại Vu Sư đâu?”
“... Chết rồi.”
“Chết rồi? Không phải chứ? Anh không cứu… anh không bổ thêm đao đấy chứ?”
Cái bình giấm như hắn, chắc chắn sẽ không cứu giúp!
Đừng nói là cứu giúp, hắn có thể nhịn không bổ đao đã coi là không tệ rồi!
Yêu Nghiệt nghe thấy Đậu Đậu nói như vậy, sắc mặt cũng không đỡ hơn bao nhiêu, bởi vì trong lòng cô nghĩ cái gì hắn nhìn một cái là ra ngay.
Cô lại đang quan tâm Dịch Xuân Thu và Mạch Truy đó?
Hắn biết là không thể mặc cho cô tiếp tục như vậy mà!
Yêu Nghiệt lạnh mặt, tương đối cây ngay không sợ chết đứng, “Bổ rồi, sao thế? Không nỡ à?”
Nói xong hắn nhìn chằm chằm mặt Đậu Đậu, như muốn nhìn xem cô có vẻ mặt gì.
Đậu Đậu nào dám nói không nỡ, chỉ có thể ha ha cười khan hai tiếng phụ họa, “Bổ hay lắm bổ hay lắm, vỗ tay, tung hoa!”
Ôi chao, thời gian quả nhiên là đao giết heo mà!
Một nghìn năm qua rốt cuộc nam thần của cô đã sống như thế nào vậy, sao tam quan lại có thể xiêu vẹo được đến mức này chứ?
Sắc mặt Yêu Nghiệt giật giật, vừa định nói cái gì, đã bị cách nghĩ một giây tiếp theo của Đậu Đậu hoàn toàn chọc cười.
Bởi vì cô nghĩ: Tam quan của nam thần xiêu vẹo cũng thật trùng hợp, giống y như cô. Nhất định không phải trong thời gian ngắn hắn học được ở chỗ cô. Nhất định là tự hắn xiêu vẹo!
Đậu Đậu an ủi mình như vậy, quay đầu nhìn thấy mặt nam thần đầy vẻ cưng chiều, cô theo bản năng lui về phía sau một bước, “Anh anh anh, anh cười cái gì?”
Có phải gần đây nam thần hay cười không? Sao hắn lại đột nhiên thích cười như vậy? Nhìn quen cái mặt liệt của hắn rồi, đột nhiên cứ cười…
Trong lòng bản cô nương có chút sợ hãi.
Được rồi, cách nghĩ này mới nhen nhóm trong lòng Đậu Đậu, Yêu Nghiệt không dễ dàng gì gió xuân ấm áp lại đông thành băng. Hắn biết mà! Trước kia vợ hắn thích hắn cao ngạo lạnh lùng!
Haiz, phụ nữ thật là khó hầu hạ, lúc ở Nhân giới cô còn nói cô thích hắn bệnh thần kinh nữa.
Nhìn đi, nhìn đi, nuốt lời rồi chứ?
Hừ!
Đậu Đậu, “... Mặt anh… sao lại thay đổi nhanh thế hả?”
Yêu Nghiệt, “... Bởi vì anh hỉ nộ vô thường.”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...