Xà Vương Quấn Thân: Bà Xã, Sinh Quả Trứng!
Yêu Nghiệt lạnh lùng nhìn một màn này, im lặng, im lặng, di chuyển bước chân.
Hai cái tên chết dẫm này muốn sống thì sống muốn chết thì chết, hắn cũng phải đưa vợ đi.
Hắn chỉ cần nhân lúc Đại Vu Sư không chú ý đi ra ngoài phạm vi năm sáu mét đó, vậy Đại Vu Sư có muốn tìm bọn họ nữa cũng khó.
Trong lúc Đại Vu Sư cứu Mạch Truy, Yêu Nghiệt liền đưa vợ hắn đi rồi, đợi y chóng mặt mất máu muốn đi tìm vậy cũng chẳng tìm được nữa.
Sương mù ở rừng sương mù lại lớn hơn. Đại Vu Sư thở dài, cam chịu số phận vác Mạch Truy lên.
Cuối cùng mấy người trong rừng sương mù chia thành hai đường. Bên ngoài rừng sương mù, Quyển Châu Liêm và cổ bà đã không đi nổi nửa bước. Bọn họ đến bên ngoài rừng sương mù, nhưng đáng tiếc không vào được.
Trong sương mù có độc, bọn họ tìm một con chim ném vào trong là biết. Cho nên bọn họ phải đợi ở bên ngoài, đến khi khí độc trong sương mù tan đi thì mới có thể đi vào tìm người.
Nhưng sứ giả không quên dặn dò của Ma quân, thấy hai người bọn họ ai cũng muốn đi vào tìm người, liền yếu ớt giơ tay, nói, “À... không phải Quân thượng nói đốt rừng sao? Tình hình bây giờ là…”
“Đốt! Đương nhiên đốt rồi! Đợi ta tìm được Đại Vu… Đợi ta tìm được Dịch Xuân Thu, cánh rừng này các ngươi muốn đốt thế nào thì đốt thế nấy!”
“Đúng đúng đúng, đợi lão đây tìm được Đại công tử rồi, cánh rừng này các ngươi muốn đốt thế nào thì đốt!”
Lần này đội trưởng đội hộ vệ khó xử, “Lúc nào hai người mới có thể tìm được?”
Ma quân giao cho bọn họ một chuyện cực kỳ gian khổ. Một mặt bảo bọn họ nắm chắc thời gian thiêu hủy rừng sương mù, một mặt lại phái hai người phụ nữ lắm điều này qua đây cứu người, cho nên cánh rừng này rốt cuộc hủy hay không hủy, và lúc nào thì hủy hả?
Đội trưởng đội hộ vệ khó xử, thế là gã bắt đầu làm khó sứ giả, bắt sứ giả về hỏi lại lần nữa.
Quyển Châu Liêm tương đối bất mãn với cách làm của đội trưởng đội hộ vệ, cô ta cảm thấy Ma quân đã đồng ý với cô ta rồi, chỉ cần đem tro cốt của Mạch Phi về là có thể giữ lại tính mạng của Dịch Xuân Thu, vậy giữ lại tính mạng của Dịch Xuân Thu mới là quan trọng nhất!
Nếu như bây giờ đốt rừng, Dịch Xuân Thu chết rồi, đến lúc đó cho dù cô ta có đem tro cốt của Mạch Phi về thì còn có thể có tác dụng gì chứ?
Cho nên đội trưởng đội hộ vệ vừa bảo sứ giả đi hỏi Ma quân thì cô ta cũng không làm gì cả, cô ta muốn xem xem Ma quân rốt cuộc sẽ nói thế nào!
Sứ giả chịu mệt nhọc lại chạy một lần nữa, tin tức mang về là bảy ngày. Nội trong bảy ngày bọn họ có thể đi vào tìm, nếu không tìm được thì cho dù thế nào cũng phải đốt rừng.
Đội trưởng đội hộ vệ thở phào, cuối cùng cũng yên tâm hơn.
Quyển Châu Liêm bất mãn có lời muốn nói, nhưng ngại vì câu nói “ý Ma quân đã quyết” của sứ giả mà nuốt lời vào trong.
“Bảy ngày thì bảy ngày! Lát nữa sương mù lui đi bọn ta sẽ vào!”
Quyển Châu Liêm nói với cổ bà như vậy, cổ bà một mặt yên lặng thả trùng, một mặt nói được được được, thế nào cũng được, chỉ cần để bà ta tìm được Đại công tử là được.
Dù sao bà ta cũng không vội. Sương mù ở bên trên, cổ trùng là bò trên mặt đất, khả năng trúng độc khá nhỏ, bất luận thế nào cũng đều có thể tìm được Đại công tử.
Đúng như dự đoán, chẳng bao lâu, một con cổ trùng màu đen to bằng đầu ngón tay đã bò ra.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...